Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Quá muộn rồi, người yêu cũ của tôi: Cô ấy đã kết hôn với một ông trùm
Quá muộn rồi, người yêu cũ của tôi: Cô ấy đã kết hôn với một ông trùm

Quá muộn rồi, người yêu cũ của tôi: Cô ấy đã kết hôn với một ông trùm

5.0
10 Chương
11 Duyệt
Đọc ngay

Năm năm trước, tôi bị vị hôn phu Giang Mạnh Khôi và bạn thân La Cát Tường cùng nhau phản bội, thân bại danh liệt, phải đau đớn rời đi. Năm năm sau, tôi kết hôn với Phạm Thế Minh, tưởng rằng đã tìm được bến đỗ bình yên. Nhưng vào đúng ngày kỷ niệm một năm ngày cưới, cơn ác mộng đã quay trở lại. Giang Mạnh Khôi và La Cát Tường không chỉ sỉ nhục tôi, mà còn vu khống tôi ăn cắp, mạo danh Phạm phu nhân. Hắn ta tàn nhẫn bẻ gãy tay tôi, nhốt tôi vào nhà kho bẩn thỉu, chuẩn bị lôi tôi ra tiệc đính hôn của chúng để làm trò cười cho cả thành phố. Bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi không hiểu, tại sao họ lại hận tôi đến mức muốn đẩy tôi vào chỗ chết như vậy? Ngay khi tôi nghĩ mọi thứ đã kết thúc, chồng tôi, Phạm Thế Minh, đã xuất hiện như một vị thần. Anh ôm lấy tôi trước hàng trăm ánh mắt, rồi nhìn thẳng vào Giang Mạnh Khôi, giọng nói lạnh như băng: "Người mà các người vừa hành hạ, chính là vợ của tôi."

Mục lục

Chương 1

Năm năm trước, tôi bị vị hôn phu Giang Mạnh Khôi và bạn thân La Cát Tường cùng nhau phản bội, thân bại danh liệt, phải đau đớn rời đi. Năm năm sau, tôi kết hôn với Phạm Thế Minh, tưởng rằng đã tìm được bến đỗ bình yên.

Nhưng vào đúng ngày kỷ niệm một năm ngày cưới, cơn ác mộng đã quay trở lại.

Giang Mạnh Khôi và La Cát Tường không chỉ sỉ nhục tôi, mà còn vu khống tôi ăn cắp, mạo danh Phạm phu nhân.

Hắn ta tàn nhẫn bẻ gãy tay tôi, nhốt tôi vào nhà kho bẩn thỉu, chuẩn bị lôi tôi ra tiệc đính hôn của chúng để làm trò cười cho cả thành phố.

Bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi không hiểu, tại sao họ lại hận tôi đến mức muốn đẩy tôi vào chỗ chết như vậy?

Ngay khi tôi nghĩ mọi thứ đã kết thúc, chồng tôi, Phạm Thế Minh, đã xuất hiện như một vị thần. Anh ôm lấy tôi trước hàng trăm ánh mắt, rồi nhìn thẳng vào Giang Mạnh Khôi, giọng nói lạnh như băng:

"Người mà các người vừa hành hạ, chính là vợ của tôi."

Chương 1

Đào Quỳnh Ngân POV:

Vào đêm tôi và Phạm Thế Minh kỷ niệm một năm ngày cưới, tôi đã gặp lại Giang Mạnh Khôi.

Đó là một sự tình cờ nghiệt ngã, một cú va chạm mà số phận dường như đã sắp đặt sẵn để trêu ngươi. Năm năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày nhân với năm, tôi đã nghĩ rằng khoảng thời gian dài đằng đẵng đó đủ để chôn vùi một con người, một đoạn quá khứ mục rữa.

Tôi đã sai.

Khách sạn nơi chúng tôi dùng bữa tối là một trong những tài sản của tập đoàn Phạm Thị. Thế Minh đã bao trọn nhà hàng xoay trên tầng cao nhất, nơi có thể nhìn xuống toàn cảnh thành phố lấp lánh như một dải ngân hà nhân tạo. Anh ấy luôn như vậy, dùng hành động để thể hiện sự lãng mạn mà anh không quen nói ra bằng lời.

"Em thích chứ?" Giọng anh trầm ấm, vang lên bên tai tôi.

Tôi quay lại, mỉm cười với người đàn ông đang khoác hờ chiếc áo vest lên vai mình. "Em thích. Cảm ơn anh, Thế Minh."

Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng siết nhẹ tay tôi. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền qua, một sự vững chãi quen thuộc.

Bữa tối diễn ra trong không khí yên tĩnh và ấm cúng. Chúng tôi nói về những chuyện vặt vãnh, về công việc của tôi ở phòng trưng bày nghệ thuật nhỏ, về chuyến đi Nhật Bản sắp tới. Tôi hoàn toàn chìm đắm trong sự bình yên này, một sự bình yên mà tôi đã phải đánh đổi bằng cả thanh xuân tan vỡ để có được.

Cho đến khi tôi vào nhà vệ sinh.

Khi tôi vừa rửa tay xong, cánh cửa bật mở. La Cát Tường bước vào, theo sau là Giang Mạnh Khôi.

Năm năm không gặp, trông họ vẫn thật xứng đôi. La Cát Tường lộng lẫy trong chiếc váy đỏ bó sát, mái tóc uốn lượn gợi cảm. Giang Mạnh Khôi cao lớn, tuấn tú, bộ vest hàng hiệu càng làm nổi bật khí chất của một giám đốc trẻ thành đạt. Anh ta chính là hình mẫu mà mọi cô gái đều mơ ước.

Trừ tôi.

Tim tôi hẫng một nhịp, không phải vì rung động, mà là một phản xạ có điều kiện của nỗi đau. Không khí dường như đặc quánh lại.

La Cát Tường nhìn thấy tôi trước. Ánh mắt cô ta quét một lượt từ đầu đến chân tôi, từ chiếc váy lụa màu kem đơn giản đến đôi giày cao gót không có logo thương hiệu. Một nụ cười khinh miệt nở trên môi cô ta.

"Ô, xem ai đây này. Đào Quỳnh Ngân phải không?"

Giang Mạnh Khôi lúc này mới chú ý đến tôi. Anh ta nheo mắt lại, như thể đang cố nhận ra một món đồ cũ kỹ bị vứt trong xó.

"Quỳnh Ngân?" Anh ta gọi tên tôi, giọng điệu xa lạ và lạnh lùng.

Tôi không trả lời, chỉ lẳng lặng cầm lấy túi xách, định lách qua họ để ra ngoài. Tôi không muốn có bất kỳ dây dưa nào với hai con người này. Quá khứ đã là một vết sẹo, và tôi không có hứng thú vạch nó ra để xem nó đã thối rữa đến mức nào.

Nhưng La Cát Tường không có ý định để tôi đi. Cô ta giang tay chặn đường tôi.

"Vội gì chứ, bạn cũ? Lâu ngày không gặp, không chào hỏi một tiếng à?"

"Tôi và cô không còn là bạn." Tôi nói, giọng bình thản đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên.

La Cát Tường cười phá lên, tiếng cười chói tai. "Đúng vậy, làm sao chúng ta còn là bạn được. Sau khi cô cố gắng quyến rũ chồng sắp cưới của tôi năm năm trước."

Cơ thể tôi cứng đờ. Lời nói của cô ta như một mũi kim châm thẳng vào vết sẹo cũ.

"Cô nói gì vậy?" Tôi hỏi lại, giọng bắt đầu run rẩy.

"Đừng giả vờ nữa, Quỳnh Ngân." Giang Mạnh Khôi lên tiếng. Giọng anh ta đầy vẻ chán ghét. "Chẳng phải năm đó cô thấy tôi bị tai nạn, hủy hôn ước, liền bám lấy Cát Tường, giả vờ làm bạn tốt để có cơ hội tiếp cận tôi sao? Cô nghĩ tôi không biết à?"

Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi nhìn anh ta, nhìn người đàn ông tôi đã từng yêu bằng cả sinh mệnh. Trong đôi mắt anh ta, tôi không thấy gì ngoài sự khinh bỉ và xa lạ.

Họ đã bóp méo sự thật, biến tôi từ một nạn nhân thành một kẻ thủ đoạn hèn hạ.

"Anh..." Tôi không thốt nên lời. Cổ họng tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

"Sao nào? Bị nói trúng tim đen rồi à?" La Cát Tường khoác tay Giang Mạnh Khôi, tựa đầu vào vai anh ta một cách đầy khiêu khích. "Quỳnh Ngân à, tôi thật không hiểu nổi. Mạnh Khôi đã chọn tôi rồi, sao cô cứ phải mặt dày bám theo thế nhỉ? Nhìn cô xem, năm năm qua chắc sống không tốt lắm phải không? Quần áo cũng là hàng chợ, chắc là đang làm công việc gì đó vất vả lắm."

Cô ta cố tình nói lớn, để những người phụ nữ khác trong nhà vệ sinh cũng nghe thấy. Vài ánh mắt tò mò và thương hại chiếu về phía tôi.

Tôi cảm thấy máu trong người như đông lại. Sự sỉ nhục này còn đau đớn hơn cả một cái tát.

"Tôi sống thế nào, không liên quan đến hai người." Tôi nghiến răng nói.

"Tất nhiên là có liên quan rồi." Giang Mạnh Khôi đột nhiên bước tới một bước, ép tôi vào bồn rửa tay lạnh lẽo. Anh ta cúi xuống, ghé sát vào tai tôi, giọng nói tàn nhẫn như dao cắt.

"Quỳnh Ngân, tôi biết cô vẫn còn yêu tôi. Cô biến mất năm năm, chắc là để chờ tôi hồi tâm chuyển ý phải không? Đáng tiếc, tôi chưa bao giờ hối hận."

Hơi thở của anh ta phả vào mặt tôi, mang theo mùi rượu và nước hoa đắt tiền. Mùi hương quen thuộc từng khiến tôi mê đắm, giờ đây chỉ làm tôi buồn nôn.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mắt từng chứa đựng cả thế giới của tôi. Giờ đây, trong đó chỉ có hình ảnh phản chiếu của chính tôi, nhỏ bé và thảm hại.

Nhưng không. Tôi không còn thảm hại nữa.

Tôi đã có Phạm Thế Minh. Tôi là vợ của anh ấy.

Trong một khoảnh khắc, tôi chỉ muốn hét lên sự thật này vào mặt họ. Nhưng rồi lý trí đã giữ tôi lại. Tôi không muốn kéo Thế Minh vào vũng bùn bẩn thỉu này. Anh ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.

"Giang Mạnh Khôi," Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng nói không run rẩy. "Anh đã từng là tất cả của tôi. Nhưng đó là chuyện của năm năm trước. Bây giờ, trong mắt tôi, anh chẳng là gì cả."

Nụ cười trên môi Giang Mạnh Khôi cứng lại. Anh ta có vẻ không tin vào những gì mình vừa nghe.

"Cô nói dối."

"Tôi không cần phải nói dối." Tôi đẩy anh ta ra, một cách dứt khoát. "Tránh đường."

Lần này, anh ta không cản tôi nữa. Ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy phức tạp, có sự ngạc nhiên, có sự tức giận, và có lẽ, một chút gì đó bị tổn thương.

Tôi bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, không dám ngoảnh đầu lại. Tôi sợ rằng nếu nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của La Cát Tường, tôi sẽ không kìm được mà lao vào xé nát cô ta.

Khi trở lại bàn ăn, Thế Minh đã đứng dậy, vẻ mặt có chút lo lắng.

"Sao em đi lâu vậy? Có chuyện gì không?"

Tôi cố gắng nở một nụ cười tự nhiên. "Không có gì đâu anh. Chỉ là hơi đông người thôi."

Anh nhìn tôi vài giây, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm can tôi. Cuối cùng, anh cũng không hỏi thêm gì, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay tôi.

"Về nhà thôi."

Bàn tay anh vẫn ấm áp như vậy. Nhưng trái tim tôi, sau cuộc gặp gỡ định mệnh đó, đã nguội lạnh đi vài phần.

Tôi biết, cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc. Nó chỉ mới bắt đầu lại.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 10   11-06 22:21
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY