ỳnh Ng
hông thể để quá khứ tiếp tục ám ảnh mình, và tôi cũn
g đọc một tờ báo tài chính. Ánh nắng ban mai chiế
" Tôi kéo ghế ng
, gấp tờ báo lại.
ừa nhận. "Nhưng em
nói kiên định. "Thế Minh, em muố
có chút ngạc nhi
đã trốn chạy. Lần này, em muốn đối mặt.
ong ánh mắt anh, tôi thấy có sự lo lắng,
ưng hãy hứa với anh, nếu có bất cứ chu
hứ
út, rồi nói tiếp, "Đừng để b
ười. "Em
hội đối mặt lại đ
được một cuộc điện
l
iọng nói ở đầu dây bên kia đầy
gì?" Tôi lạ
rand Plaza. Mạnh Khôi muốn gặp cô.
o tôi p
uyện 'hồ ly tinh' của cô lên mạng. Đến lúc đó, tôi không
ang uy
Tôi đáp, rồi cúp
cảm thấy nực cười. Năm năm trôi qua, thủ đo
anh chỉ nói một câu: "Cứ làm những gì
Cát Tường tưởng tượng, mà là trong một chiếc váy đen thanh lịch của một thương hi
hông có Giang Mạnh Khôi
Mạnh Khôi và La Cát Tường đã ngồi sẵn ở đó. Bàn ă
g nhếch mép. "Tôi còn tư
ỉ nhìn thẳng vào Giang Mạnh Khôi.
i ra sau ghế. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt
không tệ." Anh ta nói, giọng điệu ban ơn. "Có vẻ như
ột cách mỉa mai. "Nếu không có chuy
iật lại. "Ngồi xuống đi.
g ngồi xuống. Tôi muốn xem
vẻ nghiêm túc. "Tôi biết năm năm qua cô sống không dễ
Sự tự tin của người đàn ô
p tục, "Tôi quyết địn
tôi, mức lương gấp ba lần công việc hiện tại của cô. Đồng thời, tôi sẽ chu cấp cho cô một căn h
i liệu, rồi lại ngẩ
ĩ tôi sẽ
là điều kiện tốt nhất mà một người như
cảm thấy thật nực cười. "Giang Mạnh
a hơi thay đổ
" Tôi đứng dậy. "Và để tôi nói rõ một lần nữa. Tôi không còn
người địn
cô đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượ
bằng ánh mắt lạnh như băn
Cát Tường
, rồi bình thản nói ra s
kết hô
ng Mạnh Khôi và La Cát Tường đều nh
ôn? Đào Quỳnh Ngân, cô bị điên à? Cô đang nói dối để gi
gân, tôi không ngờ cô lại phải dùng đến cách này. Tìm một người đàn ôn
ã vượt quá giới hạn
hay không, tùy."
ôi xem mặt?" La Cát Tường thách thức. "Hay là một lã
i không muốn lô
mắt họ lại trở thành bằ
i không?" La Cát Tường càng đắc ý. "
" Tôi gằ
xuống đất. Vài món đồ bên trong văng ra, trong đó có mộ
quên trên bàn trang điểm sáng nay. Tôi tiện t
cái gì đây? Trông có vẻ đắt tiền. Đào Qu
i!" Tôi lao tới
ớc. Anh ta giật lấy chiếc khuy măng sét t
ta đột nhi
rồi ngẩng phắt lên nhìn tôi, ánh mắt đầy v
iên quan
p đoàn Phạm Thị?" Anh ta gầm lên.
hông ă
ới, tóm lấy cổ tay tôi, siết chặt. "Cô dám mạo danh là
. Tôi cố gắng giằng
ông
cận chủ tịch Phạm không? Cô đúng là không bi
là vợ của anh ấy!" Tôi h
òn già
ắc
theo sau là một cơn đau xé ruột
ã bẻ gãy
tối sầm lại. Cơn đau
Tường cũng có vẻ hoảng sợ
nh lùng nói, vứt cánh tay mềm oặt của tôi ra. "Dám mạo dan
dậy, kéo lê tôi
à xin lỗi chủ tịch Phạm đi! Để tất cả
ng trong tâm hồn hòa quyện vào nhau. Tôi chỉ kịp nhìn thấy nụ cười độ

GOOGLE PLAY