/0/95667/coverbig.jpg?v=9b6e7b3a7ff308a1fff0217dbc06ea91)
g cùng nhau phản bội, thân bại danh liệt, phải đau đớn rời đi. Năm năm s
ệm một năm ngày cưới, cơn
ng chỉ sỉ nhục tôi, mà còn vu khống
hà kho bẩn thỉu, chuẩn bị lôi tôi ra tiệc đính
n toàn tuyệt vọng. Tôi không hiểu, tại sao họ lại
đã xuất hiện như một vị thần. Anh ôm lấy tôi trước hàng trăm ánh
i vừa hành hạ, chí
ươ
ỳnh Ng
kỷ niệm một năm ngày cưới, tô
để trêu ngươi. Năm năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày nhân với năm, tôi đã nghĩ rằng kho
đã
ọn nhà hàng xoay trên tầng cao nhất, nơi có thể nhìn xuống toàn cảnh thành phố lấp lánh như một dải ngân
ọng anh trầm ấm, v
ng đang khoác hờ chiếc áo vest lên vai
ẹ tay tôi. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh t
việc của tôi ở phòng trưng bày nghệ thuật nhỏ, về chuyến đi Nhật Bản sắp tới. Tôi hoàn toàn chìm đắ
i tôi vào
cửa bật mở. La Cát Tường bước v
, mái tóc uốn lượn gợi cảm. Giang Mạnh Khôi cao lớn, tuấn tú, bộ vest hàng hiệu càng làm nổi b
ừ
động, mà là một phản xạ có điều kiện của n
đến chân tôi, từ chiếc váy lụa màu kem đơn giản đến đôi giày cao gó
này. Đào Quỳnh
i. Anh ta nheo mắt lại, như thể đang cố
gọi tên tôi, giọng đi
. Tôi không muốn có bất kỳ dây dưa nào với hai con người này. Quá khứ đã là một
có ý định để tôi đi. Cô t
u ngày không gặp, không
Tôi nói, giọng bình thản đến
vậy, làm sao chúng ta còn là bạn được. Sau khi cô cố
i của cô ta như một mũi ki
Tôi hỏi lại, giọn
n ghét. "Chẳng phải năm đó cô thấy tôi bị tai nạn, hủy hôn ước, liền bám lấy Cát
n ông tôi đã từng yêu bằng cả sinh mệnh. Trong đôi mắ
ến tôi từ một nạn nhân th
lời. Cổ họng tôi như bị mộ
hích. "Quỳnh Ngân à, tôi thật không hiểu nổi. Mạnh Khôi đã chọn tôi rồi, sao cô cứ phải mặt dày bám theo thế nhỉ? Nhìn cô
khác trong nhà vệ sinh cũng nghe thấy. Vài
như đông lại. Sự sỉ nhục này
g liên quan đến hai ngư
ước tới một bước, ép tôi vào bồn rửa tay lạnh lẽo. Anh ta cú
mất năm năm, chắc là để chờ tôi hồi tâm chuyển ý
rượu và nước hoa đắt tiền. Mùi hương quen thuộc từ
ng cả thế giới của tôi. Giờ đây, trong đó chỉ có hì
Tôi không còn
Thế Minh. Tôi l
. Nhưng rồi lý trí đã giữ tôi lại. Tôi không muốn kéo Thế Minh vào
nói không run rẩy. "Anh đã từng là tất cả của tôi. Nhưng đó là ch
i cứng lại. Anh ta có vẻ không
nói
." Tôi đẩy anh ta ra, một c
a nhìn tôi đầy phức tạp, có sự ngạc nhiên, có sự
lại. Tôi sợ rằng nếu nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của La
hế Minh đã đứng dậy,
u vậy? Có chu
nhiên. "Không có gì đâu anh.
n nhìn thấu tâm can tôi. Cuối cùng, anh cũng kh
nhà
g trái tim tôi, sau cuộc gặp gỡ địn
vẫn chưa kết thúc. N

GOOGLE PLAY