Đêm tôi nhảy cầu Long Biên, Đoàn Tường Nguyên đã tái sinh. Tôi tỉnh lại trong một mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Ánh sáng trắng trên trần nhà bệnh viện đâm vào mắt tôi, khiến tôi phải nheo mắt lại. Mọi thứ mờ ảo, giống như một giấc mơ vừa tan vỡ. "Minh Anh, em tỉnh rồi!" Một giọng nói quen thuộc, run rẩy vì vui mừng xen lẫn đau đớn, kéo tôi ra khỏi sự mông lung. Đoàn Tường Nguyên, người đàn ông tôi yêu từ thuở thiếu thời, đang nắm chặt tay tôi. Khuôn mặt anh tuấn của anh hốc hác, đôi mắt sâu thẳm đầy những tơ máu, và bộ râu lởm chởm mọc quanh cằm cho thấy anh đã không chăm sóc bản thân trong nhiều ngày. Anh ghì chặt tay tôi, những ngón tay của anh lạnh ngắt. "Tốt quá rồi, em cuối cùng cũng tỉnh lại. Em có biết em đã làm anh sợ đến mức nào không?" Tôi nhìn anh, cảm giác ấm áp và an toàn quen thuộc lan tỏa trong lòng. Đây là Tường Nguyên của tôi, người luôn ở bên cạnh tôi. Tôi mỉm cười yếu ớt. "Em xin lỗi... đã làm anh lo lắng." Anh lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc rối bù. "Không, là lỗi của anh. Tất cả là lỗi của anh. Nếu anh không..." Anh đột nhiên dừng lại, cắn chặt môi như thể đang cố nuốt lại những lời tự trách. Anh cúi xuống, hôn lên trán tôi, một nụ hôn dịu dàng nhưng ẩn chứa sự run rẩy không thể che giấu. "Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh nữa. Không bao giờ." Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra. Trợ lý của anh, Tuấn, bước vào, vẻ mặt đầy lo lắng. "Chủ tịch, cuộc họp hội đồng quản trị sắp bắt đầu rồi. Mọi người đã đợi ngài hơn một tiếng đồng hồ." Tường Nguyên thậm chí không thèm quay đầu lại. "Hủy hết đi." "Nhưng, thưa chủ tịch," Tuấn cố gắng thuyết phục, "Đây là cuộc họp về dự án Vịnh Hạ Long, cực kỳ quan trọng..." "Tôi nói hủy hết!" Giọng Tường Nguyên đanh lại, lạnh như băng. "Từ giờ trở đi, không có gì quan trọng hơn Minh Anh. Tập đoàn có sụp đổ tôi cũng không quan tâm." Tuấn tái mặt, không dám nói thêm lời nào, vội vàng cúi đầu rồi lùi ra ngoài, khép cửa lại một cách nhẹ nhàng. Tường Nguyên quay lại với tôi, sự lạnh lùng trên mặt anh tan biến ngay lập tức, thay vào đó là sự dịu dàng vô hạn. "Em có muốn ăn gì không? Anh cho người chuẩn bị cháo nhé? Hay em muốn ăn súp? Anh đã gọi đầu bếp giỏi nhất từ Pháp về, cả một đội ngũ chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu thế giới cũng đang trên máy bay tới đây. Họ sẽ chăm sóc cho em." Tôi cảm thấy choáng ngợp trước sự quan tâm thái quá của anh, nhưng trái tim lại ngập tràn ngọt ngào. Anh luôn như vậy, luôn muốn dành cho tôi những điều tốt nhất trên đời. Tôi khẽ lắc đầu, cố gắng ngồi dậy. "Em không sao, chỉ hơi mệt thôi." Khi tôi chống tay lên giường để nâng người lên, một cơn đau buốt đột ngột xuyên qua cánh tay phải của tôi. Tôi kêu lên một tiếng, và tấm chăn mỏng trượt xuống, để lộ ra thứ không nên tồn tại. Không phải là một cánh tay bằng xương bằng thịt. Mà là một cánh tay giả bằng kim loại, sáng bóng và lạnh lẽo dưới ánh đèn bệnh viện. Cổ họng tôi nghẹn lại. Không khí như bị rút cạn khỏi lồng ngực. Tôi nhìn chằm chằm vào cánh tay giả, rồi nhìn sang cánh tay trái. Tấm chăn trượt xuống hoàn toàn. Cả hai cánh tay của tôi... đều đã biến mất. Thay vào đó là hai khối kim loại vô hồn. "A... AAAAAA!" Tiếng hét của tôi xé tan sự im lặng trong phòng. Nó không giống tiếng người, mà giống tiếng kêu thảm thiết của một con thú bị thương. Ký ức kinh hoàng của vụ tai nạn xe hơi ập về như một cơn sóng thần. Chiếc xe tải mất lái, tiếng kim loại va chạm chói tai, và cảm giác đau đớn tột cùng trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối. Đôi tay của tôi. Đôi tay của một họa sĩ tranh lụa. Đôi tay đã vẽ nên cả thế giới của tôi. Chúng đã bị hủy hoại. Tôi là Khang Minh Anh, họa sĩ lụa được mệnh danh là thiên tài. Những bức tranh của tôi được ví như có linh hồn, và đôi tay tôi là công cụ để tạo ra những linh hồn đó. Giờ đây, công cụ đó đã mất. Sự nghiệp của tôi, ước mơ của tôi, tất cả đã chấm dứt. Tất cả là do Tào Mai Hiền. Cái tên đó hiện lên trong đầu tôi như một lời nguyền độc địa. Cô ta là một kẻ theo đuổi cuồng tín của Tường Nguyên, một kẻ tâm thần đã cố ý gây ra vụ tai nạn để hủy hoại tôi. "Minh Anh, bình tĩnh lại!" Tường Nguyên ôm chầm lấy tôi, giọng anh đầy hoảng loạn. "Nghe anh nói, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh đã tìm được những chuyên gia giỏi nhất, họ sẽ tạo ra đôi tay giả tốt nhất cho em..." "Cút đi!" Tôi gào lên, dùng đôi tay giả lạnh lẽo đó đẩy anh ra. "Cô ta đâu? Tào Mai Hiền đâu rồi?" Ánh mắt Tường Nguyên lóe lên một tia căm hận tàn độc. "Anh đã nhốt cô ta lại. Anh sẽ khiến cô ta phải trả giá cho những gì đã làm với em. Anh sẽ khiến cô ta sống không bằng chết." Nghe thấy vậy, một phần trong tôi cảm thấy hả hê. Nhưng một phần khác lại dấy lên một nỗi bất an mơ hồ. Tường Nguyên nói rằng anh sẽ trả thù cho tôi, nhưng kể từ sau vụ tai nạn, tôi nghe loáng thoáng từ các y tá rằng anh gần như ngày nào cũng đến "thăm" Tào Mai Hiền trong căn biệt thự ở ngoại ô nơi anh giam giữ cô ta. Tại sao anh phải đến đó thường xuyên như vậy? Để hành hạ cô ta ư? Hay còn vì một lý do nào khác? Trong lúc tâm trí tôi rối bời, tôi vô tình lướt điện thoại và truy cập vào một diễn đàn trực tuyến ẩn danh mà tôi hay ghé thăm. Một bài đăng mới lập tức thu hút sự chú ý của tôi. Tiêu đề: "Tôi đã cướp được người đàn ông của kẻ thù, và giờ anh ấy yêu tôi đến điên cuồng." Người đăng bài, với nickname "Bướm Đêm", kể một câu chuyện kỳ lạ. Cô ta nói rằng mình yêu một CEO giàu có, nhưng anh ta đã có một cô bạn gái thanh mai trúc mã là "bạch nguyệt quang" (ánh trăng sáng). Vì vậy, cô ta đã tạo ra một vụ tai nạn, hủy hoại "bạch nguyệt quang" đó. CEO ban đầu đã giam cầm cô ta để trả thù, nhưng dần dần, anh ta lại bị thu hút bởi sự ngang tàng và điên cuồng của cô ta. Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Câu chuyện này... sao lại giống chuyện của tôi đến vậy? Bài đăng tiếp tục: "Anh ấy nói rằng anh ấy hận tôi, nhưng mỗi ngày anh ấy đều đến thăm tôi. Anh ấy mang cho tôi những món ăn ngon nhất, dù sau đó lại hất đổ chúng đi. Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vừa căm ghét vừa khao khát. Tôi biết, anh ấy đã yêu tôi rồi." Tôi đọc đi đọc lại những dòng chữ đó, toàn thân run rẩy. Không thể nào. Đây chỉ là sự trùng hợp thôi. Nhưng rồi, một dòng cuối cùng trong bài đăng đã đánh sập hoàn toàn thế giới của tôi. "Hôm nay, anh ấy mang cho tôi một chiếc kẹp tóc hình con bướm bằng kim cương. Anh ấy nói, con bướm này cũng giống như em, dù bị giam cầm trong lồng vẫn cố chấp vỗ cánh. Anh ấy nói, anh ấy đã bị sự cố chấp của tôi đánh bại."
