Tại đó, em gái đã dùng dây thừng siết cổ tôi từ phía sau, còn vị hôn phu của tôi chỉ đứng nhìn với ánh mắt lạnh lùng, trước khi ném cơ thể bất động của tôi xuống biển.
Câu cuối cùng tôi nghe được từ nó là:
"Chị hai, chị quá mạnh mẽ rồi. Anh Khanh thích những người phụ nữ cần được che chở cơ."
Tôi đã chết trong sự phản bội tột cùng.
Vậy nên khi tỉnh dậy trong phòng ngủ thời thơ ấu của mình, một năm trước khi tất cả những chuyện kinh hoàng đó xảy ra, tôi biết mình chỉ có một lựa chọn duy nhất: phải thua.
Chương 1
Lư Thảo Phương POV:
Điều cuối cùng tôi nhớ là vị mặn chát của nước biển hòa cùng vị máu tanh nồng khi chiếc du thuyền của Phạm Tuấn Khanh lao đi, bỏ mặc tôi chìm dần vào cái chết. Vậy nên khi tôi tỉnh dậy trong phòng ngủ thời thơ ấu của mình, một năm trước khi tất cả những chuyện kinh hoàng đó xảy ra, tôi biết mình chỉ có một lựa chọn duy nhất: phải thua.
Tôi ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Căn phòng vẫn y hệt như trong ký ức, với những tấm rèm hoa nhí màu vàng nhạt và chồng sách cũ xếp ngay ngắn trên bàn học. Tôi đưa tay lên sờ cổ, nơi đáng lẽ phải có vết siết hằn sâu do sợi dây thừng của Lư Mộng Tuyền để lại. Nhưng không, làn da vẫn mịn màng.
Tôi vẫn còn sống.
Và tôi đã được quay trở lại.
Ký ức về kiếp trước ùa về như một cơn lũ hung tợn. Tôi nhớ đến tình yêu mù quáng và sự cống hiến hết mình cho hãng nước mắm Lư Gia. Tôi nhớ mình đã làm việc ngày đêm như thế nào để nghiên cứu công thức mới, để đàm phán từng hợp đồng, tất cả chỉ để gia đình tự hào. Tôi đã giành được hợp đồng phân phối độc quyền với chuỗi siêu thị Starlight, một thành tựu mà cả đời cha tôi cũng chưa làm được.
Đó đáng lẽ phải là khoảnh khắc vinh quang nhất của tôi.
Nhưng nó lại là khởi đầu cho sự sụp đổ.
Em gái tôi, Lư Mộng Tuyền, người luôn nép sau lưng tôi với vẻ ngoài yếu đuối, ngọt ngào, đã ghen tị đến phát điên. Và vị hôn phu của tôi, Phạm Tuấn Khanh, người đàn ông tôi đã yêu bằng cả trái tim, lại thèm muốn thành quả của tôi nhưng lại say đắm sự "ngây thơ" của Mộng Tuyền.
Họ đã cấu kết với nhau.
Họ nói với cha mẹ rằng tôi đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu để có được hợp đồng. Họ đổ cho tôi tội ăn cắp công thức bí mật của gia đình đối thủ. Và trong một chuyến đi biển mà tôi ngỡ là để "hòa giải", họ đã ra tay. Mộng Tuyền đã dùng dây thừng siết cổ tôi từ phía sau, còn Tuấn Khanh, hắn ta chỉ đứng nhìn với ánh mắt lạnh lùng, trước khi ném cơ thể bất động của tôi xuống biển.
"Thảo Phương, mày quá mạnh mẽ rồi," đó là câu cuối cùng tôi nghe được từ Mộng Tuyền. "Anh Khanh thích những người phụ nữ cần được che chở cơ."
Tiếng gõ cửa khô khốc cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
"Thảo Phương! Mày còn định ở trong đó đến bao giờ? Cả nhà đang đợi mày đấy!"
Là giọng của mẹ tôi. Giọng nói vẫn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn và trách móc như mọi khi.
Tôi hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Hôm nay là ngày quyết định. Ngày mà tôi và Mộng Tuyền sẽ trình bày kế hoạch của mình trước mặt cha mẹ để giành lấy hợp đồng với siêu thị Starlight.
Ở kiếp trước, tôi đã thắng.
Kiếp này, tôi sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa.
Tôi bước xuống phòng khách. Cha mẹ tôi, ông bà Lư, đã ngồi sẵn trên ghế sofa gỗ gụ, vẻ mặt nghiêm nghị. Lư Mộng Tuyền ngồi cạnh mẹ, khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khôi, đôi mắt to tròn long lanh tỏ vẻ lo lắng. Bên cạnh cô ta là Phạm Tuấn Khanh, vị hôn phu trên danh nghĩa của tôi, nhưng ánh mắt hắn lại chẳng hề rời khỏi Mộng Tuyền dù chỉ một giây.
Thấy tôi xuống, mẹ tôi liền cất giọng chì chiết: "Mày xem lại mình đi. Hôm nay là ngày quan trọng mà ăn mặc như con nhà quê vậy. Nhìn Mộng Tuyền xem, con bé lúc nào cũng chỉn chu, dịu dàng."
Tôi liếc nhìn bộ quần áo công sở đơn giản của mình, rồi lại nhìn chiếc váy điệu đà của Mộng Tuyền. Tôi chỉ im lặng, không phản bác. Sự thiên vị này, tôi đã quen rồi.
Cha tôi hắng giọng, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. "Được rồi, bắt đầu đi. Thời gian không có nhiều. Mộng Tuyền, con trình bày trước."
Mộng Tuyền e thẹn đứng dậy, giọng nói trong như ngọc: "Thưa cha mẹ, thưa anh Khanh, kế hoạch của con tập trung vào việc nhấn mạnh giá trị truyền thống... chúng ta sẽ giảm giá 10% cho đơn hàng đầu tiên để thu hút họ..."
Cô ta nói một cách lắp bắp, nội dung kế hoạch nông cạn và đầy lỗ hổng. Đó chính xác là bản kế hoạch mà cô ta đã trình bày ở kiếp trước. Khi đó, tôi còn cảm thấy thương hại cho sự non nớt của em gái mình. Giờ đây, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Phạm Tuấn Khanh nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy khích lệ. "Ý tưởng của Tuyền rất hay. Rất nữ tính và đặt nặng tình cảm. Starlight chắc chắn sẽ cảm nhận được sự chân thành của chúng ta."
Nữ tính? Chân thành? Hắn ta đang nói về một hợp đồng kinh doanh trị giá hàng tỷ đồng đấy.
Cha tôi gật gù, nhưng rõ ràng là không mấy ấn tượng. Ông quay sang tôi. "Thảo Phương, đến lượt con."
Tôi bước lên, cầm trên tay một bản kế hoạch sơ sài mà tôi đã chuẩn bị vội vàng sáng nay.
Ở kiếp trước, bản kế hoạch của tôi dày cộp, chi tiết đến từng con số, phân tích thị trường, đối thủ cạnh tranh, chiến lược marketing đa kênh... Nó là một kiệt tác.
Nhưng hôm nay, tôi chỉ lật vài trang giấy trắng.
"Kế hoạch của con..." Tôi ngập ngừng, cố tỏ ra thiếu tự tin. "...là... chúng ta sẽ... tặng kèm một vài chai nhỏ cho khách hàng dùng thử."
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng.
Mẹ tôi là người đầu tiên phá vỡ nó. "Mày nói cái gì vậy? Tặng kèm? Mày nghĩ đây là trò trẻ con à?"
Phạm Tuấn Khanh nhíu mày, vẻ mặt đầy thất vọng. "Thảo Phương, anh không ngờ em lại chuẩn bị sơ sài như vậy. Đây là cơ hội của cả gia đình chúng ta."
Chỉ có Mộng Tuyền là cúi đầu, bờ vai khẽ run lên, như thể đang cố nén cười.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cha tôi, người đàn ông thực dụng luôn coi tôi như một công cụ. "Con... con xin lỗi. Con đã không nghĩ ra được gì hơn."
Sắc mặt cha tôi tối sầm lại. Ông đập mạnh tay xuống bàn, khiến Mộng Tuyền giật nảy mình.
"Vô dụng! Tao đã kỳ vọng ở mày quá nhiều! Chỉ có một bản kế hoạch đơn giản như vậy mà mày cũng không làm được!"
Ông chỉ tay vào mặt tôi, giọng nói lạnh như băng. "Hợp đồng này sẽ do Mộng Tuyền phụ trách. Mày đã thua."
Ông dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên một tia tính toán tàn nhẫn. "Và mày phải thực hiện thỏa thuận. Món nợ ân tình với nhà họ Tào ở trên núi, đã đến lúc phải trả. Mày sẽ kết hôn với con trai của họ."
Mẹ tôi vội nói thêm vào, giọng đầy hả hê: "Nghe nói thằng đó sau một tai nạn đã bị tàn tật, mặt mũi biến dạng, tính tình lại quái gở. Mày liệu mà chuẩn bị tinh thần đi!"
Phạm Tuấn Khanh đứng bật dậy, vẻ mặt kịch tính như một diễn viên. "Bác trai, bác gái, không thể được! Sao có thể gả Thảo Phương cho một người như vậy? Dù sao cô ấy cũng là hôn thê của con!"
Tôi nhìn hắn ta diễn kịch mà trong lòng chỉ thấy khinh bỉ. Hôn thê ư? Ở kiếp trước, chính hắn đã giúp Mộng Tuyền chiếm đoạt vị trí đó của tôi.
Cha tôi xua tay. "Chuyện hôn ước của hai đứa coi như hủy bỏ. Lư gia không thể có một đứa con rể khi con gái mình phải đi gán nợ."
Nghe thấy vậy, một nụ cười gần như không thể che giấu thoáng qua trên môi Tuấn Khanh và Mộng Tuyền.
Mọi thứ đang diễn ra đúng như kế hoạch của tôi.
Tôi cúi đầu, che đi ánh mắt lạnh lẽo của mình, giọng nói run rẩy nhưng kiên định. "Con... con đồng ý."
Cả căn phòng lại một lần nữa rơi vào im lặng, nhưng lần này là sự im lặng của sự kinh ngạc.
Cha tôi nhìn tôi chằm chằm, như thể không tin vào tai mình. "Mày... mày nói gì?"
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ông. "Con nói, con đồng ý kết hôn."
Để thoát khỏi các người, để thoát khỏi cái chết đã được báo trước, dù phải gả cho một con quỷ, tôi cũng cam lòng.