Đến tận lúc chết, tôi vẫn không hiểu tại sao tình yêu mù quáng của mình lại đổi lấy kết cục cả nhà tan nát.
Sống lại một đời, tôi quay về buổi tiệc nơi bi kịch bắt đầu. Lần này, tôi sẽ không lặp lại sai lầm. Tôi quyết định tác thành cho họ, dù cái giá phải trả là gả cho một kẻ vô danh và trở thành trò cười cho cả thành phố.
Chương 1
Ninh Gia Chi POV:
Vào ngày tôi tái sinh, tôi đã quyết định sẽ tác thành cho Đăng Chung Hiếu và Tôn Ái Linh, mặc dù cái giá phải trả là trở thành trò cười cho cả thành phố.
Tôi đứng lặng lẽ ở một góc của sảnh tiệc lộng lẫy, ánh đèn pha lê rực rỡ chiếu xuống tấm thảm Ba Tư đắt tiền. Không khí tràn ngập tiếng cười nói, tiếng chạm ly và mùi nước hoa xa xỉ hòa quyện với mùi thức ăn hảo hạng. Đây là sự kiện mai mối kinh doanh cao cấp, nơi hôn nhân được định đoạt bằng giá trị cổ phiếu và các liên minh chiến lược.
Và tôi, Ninh Gia Chi, con gái của chủ tịch tập đoàn Ninh Thị, là một trong những món hàng được trưng bày.
Tôi cố tình tránh xa trung tâm của sự chú ý, nơi Đăng Chung Hiếu, vị hôn phu kiếp trước của tôi, đang đứng đó như một vị vua. Anh ta cao ráo, đẹp trai, người thừa kế của tập đoàn Đăng Thị, đối thủ không đội trời chung của gia đình tôi. Ánh mắt anh ta lướt qua đám đông, và tôi có thể cảm nhận được sự tìm kiếm trong đó. Anh ta đang tìm tôi.
Nhưng tôi sẽ không cho anh ta cơ hội.
Kiếp trước, chính tại sự kiện này, anh ta đã chọn tôi, không phải vì tình yêu, mà vì sự hợp nhất của hai tập đoàn sẽ tạo ra một đế chế không thể lay chuyển. Và tôi, với trái tim ngu ngốc yêu anh ta, đã hạnh phúc chấp nhận.
Kết quả là gì?
Là bi kịch.
Vì vậy, kiếp này, tôi sẽ không lặp lại sai lầm đó. Tôi siết chặt chiếc hộp gấm trong tay, bên trong là tín vật đính ước của gia tộc họ Ninh.
Ánh mắt Đăng Chung Hiếu cuối cùng cũng dừng lại trên một bóng hình yêu kiều khác. Tôn Ái Linh. Nữ diễn viên đang lên với vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết, người tình bí mật của anh ta ở kiếp trước, và cũng là nguồn cơn cho mọi đau khổ của tôi.
Tôi thấy khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên một nụ cười dịu dàng, một nụ cười mà kiếp trước tôi chưa bao giờ có được. Anh ta cũng đã tái sinh. Và anh ta đang cố gắng "sửa chữa sai lầm" của mình.
"Tôi chọn Tôn Ái Linh," giọng nói của Đăng Chung Hiếu vang lên, rõ ràng và dứt khoát, thông qua micro.
Cả hội trường lập tức xôn xao. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tôn Ái Linh, người đang ngượng ngùng, e lệ nhưng không giấu được vẻ đắc thắng trong đôi mắt.
Và rồi, những ánh mắt thương hại, chế giễu bắt đầu hướng về phía tôi. Con gái nhà họ Ninh đã bị từ hôn ngay trước mặt mọi người. Một sự sỉ nhục không thể nào lớn hơn.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự lạnh lẽo của không khí tràn vào lồng ngực. Không sao cả. Đây chính là điều tôi muốn.
Theo quy tắc, nếu đối tác được chỉ định từ chối, người bị từ chối có thể tự do lựa chọn hoặc chấp nhận người cuối cùng còn lại trong danh sách. Nhưng sự kiện hôm nay là một sự sắp đặt hoàn hảo. Tất cả các ứng viên tiềm năng khác đều đã được ghép đôi.
Chỉ còn lại một người. Một người đàn ông vô danh, không có trong danh sách khách mời chính thức, người đã vô tình có được một suất tham dự vào phút chót.
Đột nhiên, một tiếng "ầm" vang lên. Một người phục vụ vội vã đi qua đã vô tình va vào tôi. Chiếc hộp gấm trong tay tôi rơi xuống, lăn lông lốc trên sàn nhà.
Nó dừng lại ngay dưới chân một người đàn ông.
Anh ta mặc một bộ vest bình thường, trông giống như một nhân viên văn phòng hơn là một khách mời tại sự kiện xa hoa này. Anh ta có vẻ hơi ngơ ngác trước tình huống bất ngờ, cúi xuống nhặt chiếc hộp lên.
Mọi người nín thở.
Đó là anh ta. Cái tên cuối cùng, người đàn ông vô danh.
"Trời ơi, thật là xui xẻo."
"Đó chỉ là một nhân viên quèn nào đó thôi mà."
"Chắc chắn tiểu thư nhà họ Ninh sẽ hủy bỏ thôi. Ai lại có thể chấp nhận một mối hôn sự như vậy chứ?"
Tiếng xì xào bàn tán vang lên như một bầy ong vỡ tổ. Mọi người đều cho rằng tôi sẽ vứt bỏ tín vật, tuyên bố hủy bỏ và chấp nhận trở thành trò cười trong một thời gian ngắn, còn hơn là ràng buộc cả đời với một kẻ vô danh tiểu tốt.
Đăng Chung Hiếu cũng nhìn tôi, ánh mắt anh ta phức tạp, có một chút thương hại, một chút hả hê, và một chút gì đó tôi không thể đọc được. Tôn Ái Linh nép vào lòng anh ta, nhìn tôi với ánh mắt của người chiến thắng.
Tôi bước về phía người đàn ông kia. Anh ta có vẻ hơi lúng túng, đưa chiếc hộp cho tôi.
"Của cô," anh ta nói, giọng nói trầm và dễ nghe.
Thay vì nhận lại, tôi đẩy chiếc hộp về phía anh ta.
"Không, là của anh," tôi nói, giọng nói của tôi bình tĩnh đến đáng sợ. "Tôi chấp nhận."
Cả hội trường im phăng phắc.
Ngay cả người đàn ông trước mặt tôi cũng sững sờ. Đôi mắt anh ta mở to, nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết rằng, đây là con đường duy nhất để cứu lấy gia đình mình.
Bởi vì ở kiếp trước, sau khi tôi kết hôn với Đăng Chung Hiếu, anh ta vẫn không thể quên được Tôn Ái Linh. Tôn Ái Linh, trong một lần ghen tuông và tuyệt vọng, đã rơi vào tay một tay chơi bạo lực có tiếng trong giới. Cô ta bị hành hạ, lăng nhục và cuối cùng qua đời trong một căn biệt thự bỏ hoang.
Một cái chết bi thảm.
Và Đăng Chung Hiếu, trong cơn điên loạn vì đau đớn và hận thù, đã đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi.
"Là cô! Tất cả là tại cô!" Tôi vẫn còn nhớ như in ánh mắt đỏ ngầu của anh ta khi anh ta bóp cổ tôi. "Nếu cô không chiếm lấy vị trí của cô ấy, Ái Linh đã không phải chết thảm như vậy! Ninh Gia Chi, cô đã sắp đặt mọi chuyện, phải không?"
Anh ta không tin bất cứ lời giải thích nào của tôi. Anh ta dùng mọi thủ đoạn tàn độc nhất để trả thù. Tập đoàn Ninh Thị bị tấn công từ mọi phía, các đối tác quay lưng, cổ phiếu lao dốc không phanh.
Cha tôi, người đã dành cả đời để xây dựng cơ nghiệp, đã không chịu nổi cú sốc đó. Ông qua đời vì một cơn đau tim đột ngột ngay trong văn phòng của mình.
Mẹ tôi suy sụp. Gia đình tôi tan nát.
Và tôi, cuối cùng cũng bị anh ta ép đến bước đường cùng, chết trong một vụ tai nạn xe hơi được dàn dựng hoàn hảo.
Cho đến giây phút cuối cùng, tôi vẫn có thể thấy nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt anh ta.
Sống lại một đời, tôi không còn mong cầu tình yêu của anh ta nữa. Tôi chỉ muốn gia đình tôi được bình an.
Vì vậy, tôi sẽ tác thành cho họ. Tôi sẽ để Đăng Chung Hiếu "bảo vệ" Tôn Ái Linh của anh ta. Tôi sẽ tự mình bước ra khỏi vòng xoáy bi kịch đó.
Dù cho cái giá phải trả là kết hôn với một người đàn ông vô danh.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, người đang cầm tín vật của tôi, và lặp lại một lần nữa, giọng nói kiên định không chút do dự.
"Tôi chấp nhận cuộc hôn nhân này."
Ánh mắt của Đăng Chung Hiếu từ phía xa nhìn tôi như có một ngọn lửa sắp bùng lên.