Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Người Sói / Omega bị từ chối: Cơ hội thứ hai với nhà vua
Omega bị từ chối: Cơ hội thứ hai với nhà vua

Omega bị từ chối: Cơ hội thứ hai với nhà vua

5.0
21 Chương
Đọc ngay

Bảy năm hôn nhân sắp đặt, tôi là vị hôn thê bị Đoàn Thiên An, Alpha của gia tộc Thiên Lang, ghẻ lạnh. Trong bữa tiệc của tập đoàn, cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta, Vòng Hồng Phượng, đã cố tình tạt nước chanh đậm đặc vào mặt tôi trước mặt mọi người. Nhưng Thiên An, chồng tôi, không những không bảo vệ tôi mà còn tin lời cô ta, vu khống tôi trộm cắp chiếc vòng cổ gia truyền của gia tộc. Anh ta gọi tôi là "Omega ghê tởm", và chính tay ra lệnh cho vệ binh còng tay tôi bằng bạc, tống vào ngục tối lạnh lẽo. Bảy năm hy vọng và nhẫn nhục của tôi đã hoàn toàn tan vỡ. Tình yêu và sự tận tụy của tôi chỉ đổi lại sự sỉ nhục và phản bội. Sau khi thoát khỏi ngục tù, tôi đã tự tay cắt đứt sợi dây định mệnh giữa chúng tôi. Giờ đây, với tư cách là Cố vấn Chiến lược trưởng cho đối thủ của anh ta, tôi sẽ khiến đế chế của Đoàn Thiên An phải sụp đổ tan tành.

Mục lục

Chương 1

Bảy năm hôn nhân sắp đặt, tôi là vị hôn thê bị Đoàn Thiên An, Alpha của gia tộc Thiên Lang, ghẻ lạnh.

Trong bữa tiệc của tập đoàn, cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta, Vòng Hồng Phượng, đã cố tình tạt nước chanh đậm đặc vào mặt tôi trước mặt mọi người.

Nhưng Thiên An, chồng tôi, không những không bảo vệ tôi mà còn tin lời cô ta, vu khống tôi trộm cắp chiếc vòng cổ gia truyền của gia tộc.

Anh ta gọi tôi là "Omega ghê tởm", và chính tay ra lệnh cho vệ binh còng tay tôi bằng bạc, tống vào ngục tối lạnh lẽo.

Bảy năm hy vọng và nhẫn nhục của tôi đã hoàn toàn tan vỡ. Tình yêu và sự tận tụy của tôi chỉ đổi lại sự sỉ nhục và phản bội.

Sau khi thoát khỏi ngục tù, tôi đã tự tay cắt đứt sợi dây định mệnh giữa chúng tôi. Giờ đây, với tư cách là Cố vấn Chiến lược trưởng cho đối thủ của anh ta, tôi sẽ khiến đế chế của Đoàn Thiên An phải sụp đổ tan tành.

Chương 1

An Thục Trinh POV:

Tôi phát hiện ra cuộc hôn nhân kéo dài bảy năm của mình đã kết thúc, cũng giống như cách cả thế giới biết được: qua một bản tin thời sự.

Không, không phải một bản tin thời sự thực sự. Tệ hơn thế. Đó là một lời thì thầm, một tiếng xì xào lan truyền khắp phòng tiệc đông đúc của Tập đoàn Thiên An, giống như một chất độc lan tỏa trong không khí.

Tiếng thì thầm ấy lạnh lẽo và sắc nhọn, găm vào da tôi như những mảnh băng vỡ.

"Anh ấy cuối cùng cũng làm được rồi."

"Cô ta xứng đáng bị như vậy."

"Một kẻ hạ đẳng đáng khinh."

Tôi cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Tôi biết họ đang nói về ai. Suốt bảy năm, tôi đã là vị hôn thê bị Đoàn Thiên An, chủ tịch tập đoàn hàng đầu này, ghẻ lạnh. Một cuộc hôn nhân sắp đặt mà anh chưa bao giờ muốn. Một trò đùa mà cả giới thượng lưu đều biết.

Tôi đứng ở một góc khuất của phòng tiệc lộng lẫy, bộ đồng phục nhân viên phục vụ màu xám đơn điệu của tôi hoàn toàn lạc lõng giữa những bộ váy dạ hội lấp lánh và những bộ vest đắt tiền. Nhiệm vụ của tôi tối nay là đảm bảo không có ly sâm panh nào bị cạn. Một công việc nhục nhã, được sắp đặt một cách có chủ đích bởi Vòng Hồng Phượng, người bạn thanh mai trúc mã và là tình yêu duy nhất của Thiên An.

Cô ta đang đứng giữa trung tâm của sự chú ý, như mọi khi. Vẻ đẹp của cô ta thật rực rỡ, chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể như một ngọn lửa, mái tóc đen dài xõa tung trên lưng. Thiên An đứng bên cạnh cô ta, ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi cô, một ánh mắt dịu dàng và đầy yêu thương mà tôi chưa bao giờ có được.

Phượng nâng ly, nụ cười của cô ta như một lưỡi dao. "Nâng ly," cô ta nói, giọng cao vút đầy chiến thắng, "cho những khởi đầu mới và những kết thúc cần thiết."

Mọi người vỗ tay. Tiếng cười của họ như những nhát roi quất vào lưng tôi.

"Nhìn cô ta kìa," một trong những người bạn của Phượng, một cô gái với đôi môi tô son đỏ choét, thì thầm đủ lớn để tôi nghe thấy. "Trông như một con chuột xám bị lạc trong cung điện."

"Chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ bị quét ra khỏi đây cùng với rác rưởi thôi," một người khác nói thêm, và họ cùng nhau cười khúc khích.

Ánh mắt của Phượng lướt qua đám đông và dừng lại ở chỗ tôi. Đó không phải là ánh mắt của một đối thủ, mà là của một kẻ săn mồi đã dồn con mồi vào góc chết. Trong đôi mắt xinh đẹp ấy, tôi thấy một sự độc ác không che giấu.

Cô ta tách khỏi vòng tay của Thiên An và tiến về phía tôi, từng bước đi của cô ta uyển chuyển như một con báo. Đám đông dạt ra nhường đường cho cô ta, tạo thành một khoảng lặng đầy mong đợi.

"Ồ, Trinh," cô ta nói, giọng điệu ngọt ngào giả tạo. "Thật tội nghiệp cho em, phải làm việc vất vả trong một đêm như thế này."

Tôi không nói gì, chỉ siết chặt khay bạc trong tay.

Phượng liếc nhìn bộ đồng phục của tôi với vẻ khinh miệt không che giấu. "Bộ đồ này… không hợp với em chút nào. Nhưng mà, nó cũng phản ánh đúng vị trí của em bây giờ, phải không? Một kẻ phục vụ."

Tôi vẫn im lặng. Tôi đã học được từ lâu rằng bất kỳ lời phản kháng nào cũng chỉ khiến cô ta thích thú hơn.

"À mà này," cô ta tiếp tục, giọng hạ xuống một chút, nhưng sự độc địa lại càng thêm rõ rệt. "Mẹ em dạo này thế nào? Vẫn ngồi xe lăn à? Chắc bà ấy sẽ rất 'tự hào' về cô con gái tài giỏi của mình bây giờ nhỉ?"

Một cơn giận dữ nóng bỏng dâng lên trong lồng ngực tôi. Mẹ tôi. Bà là giới hạn cuối cùng của tôi. Sau vụ tai nạn thảm khốc cướp đi sinh mạng của cha tôi và khiến bà phải ngồi xe lăn vĩnh viễn, bà đã là tất cả những gì tôi có.

"Đừng nhắc đến mẹ tôi," tôi rít lên qua kẽ răng, giọng tôi khản đặc vì cố gắng kìm nén.

Phượng nhướn một bên lông mày, vẻ thích thú hiện rõ trên khuôn mặt. "Ồ? Sao thế? Tôi nói sai à? Hay là cô định làm gì tôi? Một con chuột nhắt như cô thì làm được gì nào?"

Trong một khoảnh khắc, tôi mất kiểm soát. Bảy năm chịu đựng sự sỉ nhục, bảy năm hy vọng ngu ngốc, tất cả dồn nén lại và bùng nổ. Tôi không nghĩ ngợi gì cả. Tôi chỉ hành động.

Tôi hất tay.

Chiếc khay bạc trên tay tôi nghiêng đi. Một ly rượu vang đỏ đổ ập lên chiếc váy trắng tinh khôi của một vị khách đứng gần đó.

Phượng giả vờ kinh ngạc, tay che miệng. "Trời ơi! Trinh, em làm gì vậy?"

Nhưng hành động tiếp theo của cô ta đã tố cáo tất cả. Cô ta chộp lấy một ly sâm panh trên bàn gần đó và tạt thẳng vào mặt tôi.

"Á!"

Chất lỏng lạnh buốt tạt vào mặt tôi, nhưng ngay sau đó là một cảm giác nóng rát khủng khiếp lan tỏa trên má trái. Nó không phải là sâm panh.

Nó bỏng rát như axit.

Da tôi bắt đầu phồng rộp gần như ngay lập tức. Cơn đau nhói khiến tôi phải lùi lại, tay ôm lấy mặt.

"Là nước chanh đậm đặc!" ai đó trong đám đông hét lên. "Cô ta đã tạt nước chanh vào mặt cô ấy!"

Nước chanh, khi tiếp xúc với da dưới ánh đèn mạnh, có thể gây bỏng hóa học nghiêm trọng. Phượng biết điều đó. Cô ta đã cố tình làm vậy.

Đám đông bắt đầu xôn xao, những tiếng kinh ngạc và thì thầm nổi lên.

"CÁI GÌ ĐANG DIỄN RA Ở ĐÂY?"

Một giọng nói trầm, đầy uy lực vang lên, át đi mọi tiếng ồn. Giọng nói quen thuộc đến đau lòng.

Đoàn Thiên An.

Anh ta bước qua đám đông, khuôn mặt đẹp như tạc tượng giờ đây lạnh như băng. Sự tức giận tỏa ra từ anh ta như một làn sóng hữu hình, khiến mọi người im bặt.

Phượng ngay lập tức thay đổi thái độ. Nước mắt lưng tròng, cô ta chạy đến bên Thiên An, giọng run rẩy. "An… An à, em xin lỗi… Em không cố ý… Cô ta… cô ta tấn công em trước!"

Thiên An không nhìn cô ta. Ánh mắt anh ta dán chặt vào tôi, hay đúng hơn là vào vết bỏng đang sưng đỏ trên má tôi.

Anh ấy là hôn phu của cô. Anh ấy sẽ bảo vệ cô. một giọng nói nhỏ bé, ngu ngốc vang lên trong đầu tôi.

Phượng bắt đầu nức nở trong vòng tay anh. "Em biết… Em biết anh luôn bảo vệ cô ta, Thiên An. Em biết anh giữ cô ta ở lại đây chỉ để chọc tức em, để làm em ghen. Nhưng em không thể chịu đựng được nữa…"

Hàm của Thiên An siết lại. Ánh mắt anh ta lướt qua vết thương của tôi một lần nữa, một tia cảm xúc phức tạp thoáng qua mà tôi không thể đọc được. Sự đau đớn? Sự hối hận? Hay chỉ là sự khó chịu vì mớ hỗn độn này?

"Em có thể đợi anh mãi mãi không, Phượng?" anh ta lạnh lùng hỏi, một câu hỏi kỳ lạ không liên quan đến tình hình.

Rồi, trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta đã bước tới và nắm lấy cánh tay tôi. Cái nắm tay của anh ta mạnh mẽ và quen thuộc, một cảm giác quen thuộc đến đau đớn mà tôi đã không cảm nhận được trong một thời gian dài.

Anh ta kéo tôi đi, xuyên qua đám đông đang tò mò nhìn chằm chằm.

Anh ta không nói một lời nào, chỉ kéo tôi ra khỏi phòng tiệc, đi qua hành lang dài và ra đến bãi đậu xe. Anh ta đẩy tôi vào chiếc xe Bentley sang trọng của mình.

Cánh cửa đóng sầm lại, nhốt chúng tôi trong một không gian im lặng và ngột ngạt. Mùi nước hoa nam tính đặc trưng của anh ta tràn ngập không khí, một mùi hương từng khiến tôi cảm thấy an toàn, nhưng giờ đây chỉ khiến tôi nghẹt thở.

Anh ta lấy một chiếc khăn giấy ướt từ hộc đựng đồ và bắt đầu lau vết bỏng trên má tôi. Động tác của anh ta thô bạo, không hề dịu dàng.

"A…" tôi rụt người lại vì đau.

"Đừng động đậy," anh ta ra lệnh, giọng nói vẫn lạnh lùng.

Anh ta tiếp tục lau, khuôn mặt không biểu cảm, khiến tôi không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì. Sự quan tâm mâu thuẫn này, sự dịu dàng thô bạo này, nó còn đau hơn cả vết bỏng trên da thịt.

"Tôi xin lỗi về hành động của Phượng," anh ta cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lời xin lỗi của anh ta nghe thật trống rỗng, như một nghĩa vụ phải làm.

Tôi không trả lời. Tôi không còn gì để nói với anh ta nữa.

Anh ta dường như nhận ra điều gì đó. "Hôm nay… là kỷ niệm bảy năm," anh ta nói, giọng nhỏ đi một chút.

Kỷ niệm. Một từ thật nực cười. Kỷ niệm bảy năm tôi bị anh ta giam cầm trong một cuộc hôn nhân không tình yêu, bảy năm bị coi thường và sỉ nhục. Bảy năm hy vọng trong vô vọng.

"Tôi sẽ bù đắp cho cô," anh ta nói, như thể tiền bạc có thể xóa đi tất cả. "Cô muốn một chiếc túi mới? Hay một chiếc vòng cổ?"

Tôi quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Tôi không cần gì cả," tôi nói, giọng bình thản đến đáng sợ. "Tôi chỉ muốn anh hủy bỏ hôn ước."

Trong giây lát, tôi nghĩ mình đã thấy một tia ngạc nhiên, thậm chí là tức giận, thoáng qua trên khuôn mặt anh ta. Anh ta định nói gì đó, nhưng rồi một giọng nói khác vang lên trong đầu tôi, một giọng nói mà chỉ tôi và anh ta có thể nghe thấy.

Thiên An, anh đang ở đâu? Em đau quá…

Đó là giọng của Vòng Hồng Phượng, một lời cầu cứu được tính toán cẩn thận qua kết nối tâm linh đặc biệt của chúng tôi.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 21   11-06 17:27
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY