Giọng chồng tôi lập tức thay đổi 180 độ, dịu dàng dỗ dành cô ta. Anh ta bảo tôi tự gọi cứu hỏa rồi cúp máy, vì còn phải ở lại bệnh viện chăm sóc "em gái nuôi" bị ngã.
Hóa ra, trong lòng người đàn ông tôi yêu bằng cả sinh mệnh, mẹ con tôi còn không bằng một cơn đau đầu của cô ta.
Ý thức chìm dần, tôi nguyện kiếp sau không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Để rồi khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại hai năm trước.
Bùi Việt Thái đang ngồi trước mặt tôi, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
"Anh chỉ đang bàn với em chuyện ly hôn giả thôi mà."
Chương 1
Mùi thịt cháy khét lẹt len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể tôi, hòa cùng với tiếng gào thét thất thanh của con trai vang vọng bên tai.
"Mẹ ơi! Cứu con! Nóng quá!"
"Đức ơi! Con trai của mẹ!"
Tôi gào lên trong tuyệt vọng, cố gắng vùng vẫy giữa biển lửa ngùn ngụt, nhưng cơ thể đã bị một thanh xà nhà cháy rụi đè chặt, không thể nào nhúc nhích.
Hơi thở của tôi ngày càng yếu ớt, tầm nhìn mờ đi, chỉ còn lại hình ảnh bé bỏng của Bùi Gia Đức đang bị ngọn lửa tàn nhẫn nuốt chửng.
Nó mới năm tuổi thôi.
Nó là mạng sống của tôi.
"Đức ơi... Đừng sợ... Mẹ ở đây..." Tôi thều thào, nước mắt hòa cùng máu chảy dài trên gò má.
Giữa sự sống và cái chết, tôi chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, đó là gọi cho chồng tôi, Bùi Việt Thái.
Tôi dùng hết sức lực còn lại, mò mẫm chiếc điện thoại đã vỡ nát bên cạnh, bấm vào số điện thoại quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.
Điện thoại reo một hồi lâu mới có người bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói thiếu kiên nhẫn của anh.
"Có chuyện gì vậy? Anh đang bận."
"Việt Thái... Cứu... Cứu con..." Tôi khó khăn nói từng chữ, mỗi từ thoát ra đều kéo theo một cơn đau xé ruột gan.
"Gia Đức làm sao? Em lại để nó nghịch ngợm gì rồi phải không? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, em phải trông con cho cẩn thận, nó không giống như con của người khác..."
Giọng anh đầy vẻ trách móc, không hề có một tia lo lắng.
Tôi còn chưa kịp giải thích, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nữ trong trẻo, yếu ớt.
"Anh Thái, em đau đầu quá... Anh có thể ở lại với em một lát không?"
Đó là Khưu Hà Trang, "em gái nuôi" của chồng tôi, người mà anh ta luôn miệng nói phải "báo ơn".
Ngay lập tức, giọng điệu của Việt Thái thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Em thấy trong người thế nào rồi? Có cần anh gọi bác sĩ không? Em đừng lo, anh ở đây với em."
Giọng anh dịu dàng, ân cần đến mức khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Con trai ruột của anh đang cận kề cái chết, còn anh ta lại đang bận tâm đến cơn đau đầu của một người phụ nữ khác.
"Việt Thái... Nhà... Nhà cháy rồi... Cứu con với..." Tôi hét lên trong tuyệt vọng.
"Cháy nhà?" Anh ta có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi lại nhanh chóng nói: "Em tự gọi cứu hỏa đi, anh đang ở bệnh viện với Hà Trang, cô ấy vừa bị ngã, đầu bị va đập, không thể rời đi được."
"Cạch."
Điện thoại bị cúp ngang.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen, trái tim như bị hàng vạn mũi kim đâm vào.
Đây là người đàn ông tôi đã yêu bằng cả sinh mệnh, người mà tôi đã từ bỏ sự nghiệp kiến trúc sư đầy hứa hẹn để lui về làm hậu phương vững chắc cho anh ta.
Hóa ra, trong lòng anh ta, mẹ con tôi còn không bằng một sợi tóc của Khưu Hà Trang.
Ngọn lửa liếm lên người tôi, đau đớn tột cùng.
Trong cơn mê man, tôi dường như nhìn thấy Bùi Gia Đức, thằng bé đang mỉm cười vẫy tay với tôi từ phía bên kia biển lửa.
"Đức ơi... Con trai của mẹ... Đợi mẹ..."
Ý thức của tôi chìm dần vào bóng tối.
Giá như có kiếp sau, tôi nguyện không bao giờ gặp lại Bùi Việt Thái nữa.
...
"Khanh Ly, em có nghe anh nói không đấy?"
Giọng nói quen thuộc nhưng lạnh lùng của Bùi Việt Thái kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng kinh hoàng.
Tôi choàng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Cảm giác đau đớn do bị lửa thiêu đốt dường như vẫn còn âm ỉ trên da thịt.
Tôi nhìn quanh, đây là phòng ngủ của chúng tôi, căn phòng mà tôi đã tự tay thiết kế từng chi tiết.
Tôi đưa tay lên sờ mặt mình, làn da vẫn mịn màng, không có bất kỳ vết sẹo nào.
Tôi còn sống?
Chẳng lẽ... tôi được tái sinh rồi sao?
Tôi run rẩy cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, màn hình sáng lên hiển thị ngày tháng.
Là hai năm trước khi thảm kịch xảy ra.
Bùi Gia Đức, con trai tôi, nó vẫn còn sống!
Trái tim tôi đập thình thịch, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Cảm giác sống sót sau kiếp nạn khiến tôi không thể nào bình tĩnh được.
"Em lại khóc lóc cái gì vậy?" Bùi Việt Thái nhíu mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn. "Anh chỉ đang bàn với em chuyện ly hôn thôi mà."
Ly hôn?
Đúng rồi. Tôi nhớ ra rồi.
Thời điểm này, Khưu Hà Trang vừa mới nổi tiếng, để bảo vệ hình tượng "ngọc nữ" trong sáng của cô ta, Việt Thái đã đề nghị với tôi một cuộc "ly hôn giả". Anh ta nói rằng chỉ là tạm thời, đợi khi sự nghiệp của Hà Trang ổn định, anh ta sẽ tái hôn với tôi.
Kiếp trước, tôi đã ngu ngốc tin vào lời hứa hão huyền đó. Tôi đã khóc lóc, cầu xin anh ta đừng làm vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải cắn răng chấp nhận.
Để rồi nhận lại kết cục bi thảm cho cả hai mẹ con.
Lần này, tôi sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm đó nữa.
Nhìn người đàn ông trước mặt, người mà tôi đã từng yêu đến chết đi sống lại, giờ đây trong lòng tôi chỉ còn lại sự căm hận và ghê tởm.
Tôi mở mạng xã hội, đập vào mắt là bài đăng mới nhất của Khưu Hà Trang.
Đó là một bức ảnh cô ta đang nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt, đáng thương, kèm theo dòng trạng thái: "Chỉ là sơ ý bị ngã thôi mà, cảm ơn 'anh trai' đã luôn ở bên cạnh chăm sóc. [trái tim]"
Bức ảnh được chụp từ một góc độ rất mờ ám, chỉ thấy được một bên vai rộng lớn của người đàn ông đang ngồi bên cạnh giường.
Nhưng tôi nhận ra ngay, đó là Bùi Việt Thái. Chiếc áo sơ mi màu xanh đậm mà anh ta đang mặc, chính là chiếc tôi đã ủi phẳng phiu cho anh ta sáng nay.
Kiếp trước, tôi đã vì bức ảnh này mà ghen tuông, đau khổ, chất vấn anh ta. Anh ta chỉ lạnh lùng nói rằng tôi nhỏ nhen, ích kỷ, không biết thông cảm cho "em gái".
Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy nực cười.
Tình yêu mù quáng của tôi đã biến tôi thành một con ngốc.
"Bùi Việt Thái," tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường. "Chúng ta ly hôn đi."
Lần này, không phải là giả, mà là thật.
Tôi muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân độc hại này, bảo vệ con trai tôi, bắt đầu một cuộc sống mới.
Bùi Việt Thái sững sờ, dường như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
"Em nói gì?"
"Tôi nói, chúng ta ly hôn đi." Tôi lặp lại, từng chữ rõ ràng. "Tôi đồng ý với kế hoạch của anh."
Vẻ sững sờ trên mặt anh ta nhanh chóng biến thành sự vui mừng không thể che giấu.
"Thật sao? Khanh Ly, anh biết em là người hiểu chuyện nhất mà."
Anh ta bước tới, định ôm tôi, nhưng tôi đã lùi lại một bước, né tránh.
Bàn tay anh ta lơ lửng giữa không trung, có chút ngượng ngùng.
Tôi nhìn anh ta, cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng.
Kiếp trước, tôi đã yêu người đàn ông này đến mức nào? Đến mức có thể vì anh ta mà hy sinh tất cả, kể cả mạng sống của mình và con trai.
Nhưng đổi lại được gì?
Chỉ là sự phản bội và cái chết thảm thương.
"Nếu đổi lại, người nằm viện là tôi, anh có ở bên cạnh chăm sóc tôi như vậy không?" Tôi đột nhiên hỏi.
Bùi Việt Thái khựng lại, anh ta nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, rồi lại cau mày.
"Em nói lung tung gì vậy? Em khỏe mạnh như thế, sao lại vào viện? Đừng có so sánh với Hà Trang, cô ấy yếu ớt lắm."
"Yếu ớt?" Tôi bật cười, một tiếng cười đầy mỉa mai. "Phải rồi, cô ta yếu ớt đến mức có thể chen chân vào gia đình người khác, còn tôi thì mạnh mẽ đến mức phải trơ mắt nhìn chồng mình đi chăm sóc người phụ nữ khác."
"Bùi Khanh Ly!" Sắc mặt Việt Thái sa sầm. "Em đừng có quá đáng! Anh và Hà Trang trong sạch. Anh chỉ coi cô ấy như em gái. Em đừng có lúc nào cũng ghen tuông vô cớ như vậy!"
Ghen tuông vô cớ?
Tôi không muốn tranh cãi với anh ta nữa.
Mọi lời giải thích bây giờ đều trở nên vô nghĩa.
"Được thôi," tôi nói, giọng điệu mệt mỏi. "Vậy thì ly hôn đi. Chấm dứt tất cả."