"Tất cả cũng chỉ vì con nhỏ đó dám thắng Hình Đăng Việt trong cuộc thi lập trình thôi. Dám làm 'ánh trăng sáng' của Cẩn nhà ta buồn, cô ta phải trả giá."
Hóa ra, ba năm yêu đương mù quáng của tôi chỉ là một phần trong kế hoạch "trả thù 99 lần" tàn nhẫn của anh ta. Trái tim tôi đau đến chết lặng, tình yêu của tôi bị chà đạp không thương tiếc.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên. Là mẹ tôi.
"Linh à, con có muốn cùng ba mẹ ra nước ngoài định cư không?"
Tôi lau khô nước mắt, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ.
"Mẹ, con sẽ đi."
Chương 1
Khoảnh khắc tôi nghe thấy tiếng cười của Khiếu Duy Cẩn từ phòng bệnh bên cạnh, tôi biết 1000cc máu tôi vừa hiến cho anh ta đã trở thành trò cười lớn nhất thế giới.
Cánh tay tôi vẫn còn đau nhói, đầu óc quay cuồng vì mất máu đột ngột, nhưng tất cả những điều đó không thể so sánh được với cơn đau buốt lạnh đang lan tỏa từ trái tim.
Nửa tiếng trước, một cú điện thoại đã xé toạc buổi chiều yên tĩnh của tôi. Giọng nói hoảng hốt của một người bạn thân của Khiếu Duy Cẩn vang lên từ đầu dây bên kia, mỗi từ như một nhát búa nện vào lồng ngực tôi.
"Kim Linh, mau đến bệnh viện trung tâm! Duy Cẩn gặp tai nạn xe máy nghiêm trọng, đang cần truyền máu gấp! Nhóm máu của anh ấy rất hiếm, chỉ có em mới cứu được anh ấy thôi!"
Tôi thậm chí không kịp thay bộ đồ ngủ trên người, vơ vội chiếc áo khoác rồi lao ra khỏi nhà như một kẻ điên. Suốt quãng đường, tâm trí tôi trống rỗng, chỉ lặp đi lặp lại một ý nghĩ duy nhất: Anh ấy không thể có chuyện gì được.
Khi đến bệnh viện, tôi gần như ngay lập tức được đưa vào phòng lấy máu. Nhìn y tá cắm chiếc kim to và lạnh lẽo vào tĩnh mạch, tôi không hề cảm thấy đau đớn. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào túi máu đang dần đầy lên, cầu nguyện rằng 1000cc này sẽ đủ để kéo người tôi yêu trở về từ cõi chết.
Sau khi hiến máu xong, cơ thể tôi mềm nhũn. Một người bạn của Cẩn, người đã gọi cho tôi, đỡ tôi ngồi xuống ghế, ân cần nói: "Kim Linh, em mệt rồi. Về nghỉ ngơi đi, ở đây có bọn anh lo rồi."
Tôi gật đầu một cách máy móc, nhưng trái tim vẫn không yên. Tôi không muốn rời đi. Tôi muốn ở lại đây, chờ cho đến khi anh ấy tỉnh lại.
Tôi lảo đảo đứng dậy, định quay trở lại phòng bệnh của Cẩn, nhưng vừa đi được vài bước, chân tôi mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ. Tôi vịn vào bức tường lạnh lẽo, cố gắng hít thở sâu.
Đúng lúc đó, một y tá đẩy xe rác đi ngang qua. Ánh mắt tôi vô tình lướt qua, và rồi đông cứng lại.
Trên cùng của chiếc xe rác, một túi máu đỏ tươi nằm chỏng chơ. Nhãn dán trên đó ghi rõ tên tôi, nhóm máu của tôi, và con số "1000cc" chói mắt.
Nó bị vứt đi. Máu của tôi, hy vọng của tôi, tình yêu của tôi, tất cả đều bị vứt vào thùng rác như một thứ vô giá trị.
Cùng lúc đó, tiếng cười đùa rộn rã vang lên từ phòng bệnh ngay bên cạnh. Giọng nói quen thuộc đó, giọng nói mà tôi đã yêu thương suốt bao năm qua, không hề có chút yếu ớt nào của một người vừa trải qua tai nạn nghiêm trọng.
"Haha, các cậu không thấy vẻ mặt của cô ta lúc đó à? Cứ như trời sập đến nơi vậy."
Đó là giọng của Khiếu Duy Cẩn.
Một người khác cười hùa theo: "Đúng là ngây thơ. Tưởng mình là cứu tinh của Cẩn nhà ta cơ đấy. 1000cc máu, đúng là hào phóng thật."
Đầu óc tôi nổ tung. Tôi run rẩy bước đến gần cánh cửa hé mở, nhìn vào bên trong.
Khiếu Duy Cẩn đang ngồi trên giường bệnh, sắc mặt hồng hào, tay chân lành lặn, không có lấy một vết xước. Anh ta đang vui vẻ cười nói với đám bạn thân, những người mà chỉ vài phút trước còn tỏ ra lo lắng cho tôi.
Tôi có đang mơ không? Hay đây là ảo giác do mất máu quá nhiều?
Tôi tự véo mạnh vào tay mình. Cơn đau rõ rệt cho tôi biết rằng tất cả đều là sự thật.
"Cẩn à, cậu đúng là cao tay. Đây đã là lần thứ 96 rồi nhỉ? Chỉ còn 3 lần nữa là đủ 99 lần trả thù rồi."
"Lần này đúng là một màn kịch lớn. Thậm chí còn dùng cả máu giả để lừa bệnh viện nữa. Bùi Kim Linh chắc chắn sẽ không bao giờ quên được."
"Tất cả cũng chỉ vì con nhỏ đó dám thắng Hình Đăng Việt trong cuộc thi lập trình năm đó thôi. Cẩn nhà ta sao có thể để 'ánh trăng sáng' của mình chịu ấm ức được."
"Đúng vậy, dám làm Việt của chúng ta suy sụp, cô ta phải trả giá."
Trả thù 99 lần?
Vì Hình Đăng Việt?
Từng câu từng chữ như những mũi dao sắc lẹm, đâm thẳng vào trái tim tôi, khuấy nát nó thành từng mảnh vụn.
Cơn đau thể xác từ việc mất máu không là gì so với nỗi đau đớn đến tột cùng trong tâm hồn. Toàn thân tôi run rẩy, máu trong người như đông cứng lại.
Không thể nào... Không thể nào...
Tôi nhớ lại ba năm theo đuổi anh ta một cách hèn mọn. Tôi, một thiên tài lập trình, một cô gái được bao người ngưỡng mộ, lại hạ mình xuống tận bùn đất chỉ để có được một ánh nhìn của anh ta.
Tôi nhớ lại ngày anh ta đồng ý lời tỏ tình của tôi. Tôi đã vui mừng đến phát khóc, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã chạm tới được hạnh phúc.
Hóa ra, tất cả chỉ là một màn kịch. Một kế hoạch trả thù tàn nhẫn được sắp đặt tỉ mỉ.
Tình yêu của tôi, sự chân thành của tôi, trong mắt anh ta, chỉ là một công cụ để trả thù. Trái tim tôi, bị anh ta chà đạp không thương tiếc, rẻ mạt như một món đồ vứt đi.
"Ai ở ngoài đó?" Giọng nói của Khiếu Duy Cẩn đột ngột vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi.
Cả người tôi cứng đờ. Tôi không thể để họ thấy bộ dạng thảm hại của mình lúc này.
Không suy nghĩ gì thêm, tôi quay người bỏ chạy. Tôi chạy như chưa bao giờ được chạy, nước mắt hòa cùng mồ hôi, nhòe đi tất cả. Tôi không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ biết khi kiệt sức, tôi ngồi thụp xuống một góc hành lang vắng vẻ, ôm mặt khóc nấc lên.
Tiếng khóc nghẹn ngào, uất ức, tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi áo khoác rung lên. Là mẹ tôi.
"Linh à, ba con vừa được điều chuyển công tác sang nước ngoài. Con có muốn đi cùng ba mẹ không? Chúng ta sẽ định cư ở đó luôn."
Giọng nói ấm áp của mẹ như một dòng nước ấm chảy vào trái tim đang lạnh giá của tôi.
Đi? Rời khỏi nơi này?
Tôi ngừng khóc, ngước nhìn lên trần nhà trắng toát của bệnh viện.
Đúng vậy. Rời đi. Chấm dứt tất cả.
Tôi lau khô nước mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể.
"Mẹ, con sẽ đi."