Mười năm tình cảm, trong mắt anh ta, tôi chỉ xứng đáng làm một người hầu cho tình yêu mới của mình sao?
Ngay lúc tôi nhục nhã đến tột cùng, một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng. Đó là chú ruột của anh ta, người đàn ông quyền lực nhất thành phố. Anh nhìn thẳng vào tôi, chìa ra một bản hợp đồng hôn nhân mới.
"Nếu đã định gả cho nhà họ Trần, chi bằng gả cho tôi."
Chương 1
Lục Phương Trang POV:
Vào ngày diễn ra hôn lễ thế kỷ của tôi, vị hôn phu của tôi, Trần Minh Tuấn, đã mang theo đội xe hoa sang trọng nhất thành phố đi đón một cô gái khác.
Đó là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong xanh không một gợn mây, hoàn hảo cho một đám cưới. Tôi đang mặc trên người bộ váy cưới Haute Couture của Vera Wang, được đặt làm riêng từ nửa năm trước, trị giá bằng cả một gia tài. Mái tóc dài được búi cao tinh xảo, ghim trên đó là chiếc trâm cài kim cương mà mẹ tôi đã trao lại. Tôi đứng đó, trước sảnh chính của khách sạn năm sao bậc nhất, nơi hàng trăm khách mời danh giá và vô số phóng viên đang chờ đợi.
Họ không chờ đợi tôi. Họ đang chờ đợi một trò cười.
Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên như một đàn ong vỡ tổ. Ban đầu chỉ là những lời thì thầm, sau đó lớn dần thành những tiếng bàn tán không chút kiêng dè. Những ánh mắt thương hại, tò mò, và cả hả hê, giống như hàng ngàn mũi kim vô hình, đâm xuyên qua lớp voan mỏng manh che mặt tôi.
"Cô nghe gì chưa? Chú rể Trần Minh Tuấn không đến."
"Không phải không đến, mà là đi đón dâu ở một nơi khác rồi."
"Trời ạ, cô dâu là ai? Không phải là tiểu thư Lục Phương Trang sao?"
"Nghe nói là một cô nhân viên thực tập quèn ở công ty anh ta, tên là Mai Mỹ Tâm. Gia cảnh nghèo khó lắm."
"Thật là một cú tát trời giáng! Ngay trong ngày cưới! Lục gia và Trần gia phen này mất mặt quá."
Điện thoại của các phóng viên chớp nháy không ngừng. Mỗi ánh đèn flash như một tia sét đánh thẳng vào lòng tự trọng vốn đã tan nát của tôi. Tôi đứng bất động, hai tay nắm chặt bó hoa cưới, những bông hồng trắng tinh khôi bắt đầu nhàu nát dưới lực siết của tôi. Tôi có thể cảm nhận được gương mặt mình nóng bừng, nhưng nước mắt lại không thể rơi xuống. Kiêu hãnh của Lục Phương Trang không cho phép tôi khóc trước mặt những kẻ đang hả hê xem kịch vui này.
Cha tôi, chủ tịch tập đoàn Lục Thị, mặt xám ngoét, đang cố gắng trấn an các khách mời. Mẹ tôi đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy tay tôi, truyền cho tôi chút hơi ấm ít ỏi.
Đúng lúc sự nhục nhã lên đến đỉnh điểm, khi tôi cảm thấy mình sắp ngã quỵ, một giọng nói trầm ấm và đầy quyền lực vang lên, cắt đứt mọi tiếng ồn ào.
"Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu."
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa. Một người đàn ông cao lớn trong bộ vest được cắt may hoàn hảo đang bước vào. Dáng người anh thẳng tắp, mỗi bước đi đều toát ra khí chất của một kẻ bề trên, một vị vua trên thương trường. Gương mặt anh tuấn, lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm như đại dương không thấy đáy.
Đó là Trần Quang Minh, chú ruột của Trần Minh Tuấn, và cũng là chủ tịch thực quyền của tập đoàn Trần Thị. Người đàn ông được mệnh danh là "cá mập" trên thương trường, một huyền thoại chưa bao giờ thất bại.
Sự xuất hiện của anh khiến cả hội trường im phăng phắc. Không ai dám thở mạnh.
Anh không nhìn bất kỳ ai, ánh mắt chỉ dán chặt vào tôi. Anh đi thẳng đến trước mặt tôi, sự hiện diện của anh như một bức tường thành vững chãi, che chắn cho tôi khỏi những ánh mắt soi mói.
Rồi anh làm một việc khiến tất cả mọi người, kể cả tôi, phải sững sờ. Anh giơ tay ra, phía sau, trợ lý của anh lập tức mang lên một loạt hộp gấm đỏ sang trọng, mở ra trước mặt cha tôi. Bên trong là vô số trang sức quý giá, sổ đỏ nhà đất ở những vị trí đắc địa nhất, và cổ phần của các công ty con thuộc Trần Thị. Giá trị của chúng còn gấp mười lần sính lễ mà nhà Trần Minh Tuấn đã mang đến.
"Bác Lục," Trần Quang Minh cất tiếng, giọng nói vẫn trầm ổn nhưng tôi có thể nhận ra một tia căng thẳng hiếm thấy. "Cháu trai tôi không có mắt nhìn, đã làm ra chuyện hồ đồ. Nhà họ Trần chúng tôi không thể để Lục gia chịu thiệt thòi."
Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm dường như chứa đựng một điều gì đó tôi chưa từng thấy. Bàn tay anh, vốn nổi tiếng dùng để ký những hợp đồng hàng tỷ đô la, giờ đây lại hơi run lên khi chìa ra trước mặt tôi một bản hợp đồng hôn nhân mới.
"Lục Phương Trang," anh gọi tên tôi, từng chữ rõ ràng. "Nếu đã định gả cho nhà họ Trần, chi bằng gả cho tôi."
Cả hội trường như nổ tung.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt. Vị chủ tịch nổi tiếng lạnh lùng, quyết đoán, người mà chỉ cần một cái nhíu mày cũng đủ khiến thị trường chứng khoán chao đảo, giờ đây lại có vẻ bối rối. Vành tai anh hơi ửng đỏ.
Gả cho ai cũng là gả. Gả cho cháu trai anh ta, tôi sẽ trở thành trò cười. Nhưng gả cho anh ta, tôi sẽ trở thành thím của kẻ đã phản bội mình.
Một nụ cười bất ngờ nở trên môi tôi, một nụ cười lạnh lẽo và đầy thách thức. Giữa sự nhục nhã tột cùng này, đây là con đường duy nhất để tôi giữ lại chút danh dự cuối cùng.
Tôi chậm rãi gật đầu, giọng nói thanh thoát nhưng đầy quyết đoán.
"Được."
Trần Quang Minh dường như thở phào nhẹ nhõm. Nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi anh, nhanh đến mức tôi nghĩ mình đã nhìn lầm. Anh cầm lấy tay tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến, vững vàng và đáng tin cậy.
Hôn lễ tiếp tục. Chú rể đã được thay đổi.
Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh chóng như một giấc mơ. Tôi và Trần Quang Minh hoàn tất các thủ tục trước sự chứng kiến của hàng trăm con người vẫn chưa hết bàng hoàng. Buổi tiệc cưới vốn là một sân khấu cho sự sỉ nhục của tôi, giờ đây biến thành một màn lật ngược tình thế ngoạn mục nhất trong lịch sử giới thượng lưu.
Đêm đó, tôi theo Trần Quang Minh về Trần gia. Không phải căn biệt thự dành cho vợ chồng mới cưới của tôi và Minh Tuấn, mà là dinh thự chính, nơi ở của chủ tịch Trần Thị.
Quản gia nói rằng Trần Minh Tuấn và cô gái kia đã trở về từ chiều, và đã "động phòng" trong chính căn phòng tân hôn vốn được chuẩn bị cho tôi.
Trần Quang Minh nghe xong chỉ nhíu mày, không nói gì. Anh sắp xếp cho tôi một phòng ngủ riêng, còn anh ngủ ở phòng làm việc.
"Em cứ nghỉ ngơi cho tốt. Mọi chuyện, để anh giải quyết." Anh nói, giọng điệu vẫn xa cách nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm không thể che giấu.
Đêm tân hôn của tôi trôi qua trong sự tĩnh lặng đến lạ thường.
Sáng hôm sau, theo quy củ, tất cả con cháu nhà họ Trần đều phải tập trung ở nhà chính để dùng bữa sáng và vấn an trưởng bối.
Tôi và Trần Quang Minh đến đúng giờ. Khi chúng tôi bước vào, tất cả mọi người đều đứng dậy, cung kính chào hỏi.
"Chào chú ạ, chào thím ạ."
Tiếng "thím" này, nghe thật lạ lẫm.
Chúng tôi ngồi xuống vị trí chủ tọa. Rất lâu sau, Trần Minh Tuấn và Mai Mỹ Tâm mới hớt hải chạy vào. Cả hai trông khá mệt mỏi, quần áo xộc xệch, trên cổ Mai Mỹ Tâm còn có những dấu hôn đỏ ửng không hề che giấu.
Ông nội Trần, người đã lui về ở ẩn nhưng vẫn nắm giữ quyền lực tối cao, đập mạnh cây gậy xuống sàn. "Vô phép tắc! Bắt trưởng bối phải chờ đợi! Lôi hai đứa ra sân quỳ gối cho ta!"
Cha mẹ của Minh Tuấn mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng quỳ xuống xin tha nhưng vô ích. Hai người họ bị lôi ra ngoài.
Trần Quang Minh chỉ thản nhiên dùng bữa, dường như không quan tâm. Giữa chừng, anh nhận một cuộc điện thoại rồi đứng dậy. "Anh có cuộc họp đột xuất ở nước ngoài, có thể phải đi vài ngày. Em ở nhà có chuyện gì cứ gọi cho quản gia."
Nói rồi anh vội vã rời đi.
Tôi ngồi một mình trong khu vườn rộng lớn của Trần gia, cảm giác cô đơn bao trùm. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, như một cơn lốc xoáy cuốn tôi đi.
Đang miên man suy nghĩ, tôi nghe thấy tiếng bước chân. Rồi một giọng nói quen thuộc đến đáng ghét vang lên, đầy kinh ngạc.
"Phương Trang? Sao... sao em lại ở đây?"
Tôi ngẩng đầu lên. Trần Minh Tuấn và Mai Mỹ Tâm đang đứng trước mặt tôi. Anh ta nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng hốt rồi lại thành một sự phức tạp khó tả.
"Em... em vào đây bằng cách nào? Em lén vào phải không?"