kia có chút ngập ngừng, dường như cảm nhận
lại, mỗi từ thốt ra đều nặng tr
hì sao? Hai đứa không phải đang rấ
u Du
ọt trong tim tôi, giờ đây lại như một nhát dao g
nh lại ùa về. Tiếng cười nhạo báng, tú
ữ dội, đau đến mức gần
ảm đang cuộn trào. Khi mở mắt ra lần nữa, trong
ạ." Giọng tôi khàn đặc
ặc cho cơn gió lạnh lẽo của hành lang bệnh viện thổi
t hơi thở dài được trút ra, như thể muốn trút bỏ đi tất
trở đi, chúng ta khô
lạ. Tôi đi về phía căn hộ mà anh ta đã đưa chìa khóa cho
phả vào mặt. Mùi hương mà tôi từng mê đắm
ường. Tôi nhớ lại ngày anh ta đưa cho tôi chiếc chìa kh
ế hoạch trang trí cho căn nhà, tưởng tượng về một tươ
nực
ù. Việc sống chung này, chẳng qua cũng chỉ
hể vì anh ta mà bày ra một màn kịch công phu và tàn nhẫn đến vậy? Cò
iện thăm anh ta. Tôi cũng không trả
ông phải là dọn dẹp nhà cửa, mà là dọn dẹp tất cả nhữ
ũ. Bên trong là những cuốn nhật ký tôi v
ng nỗi buồn vu vơ của một cô gái đang yêu. Tôi đọc lại, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơ
t, ném thẳng cuốn nhật ký vào thùng rác. Cùng với
tay, một con gấu bông, một chiếc váy mà anh ta nói là rấ
a đọc sách trong thư viện, khi anh ta ngủ gật trên bàn học. Tôi đã từng nâng
sót lại bất cứ thứ gì liên quan đến
giờ nằm gọn trong túi rác, tôi không hề cảm th
ùi Kim Linh
y, cô đã

GOOGLE PLAY