Tô Ly nhìn vào bát thuốc vương vãi dưới đất, trong mắt thoáng hiện vẻ xót xa. Loại thuốc quý mà cô đã tốn rất nhiều thời gian tìm về với giá cao, bây giờ lại bị đổ đi như thế.
Từ Tình từ đầu tới cuối vẫn đứng bên cạnh Tô Hà, cô ta là con gái nuôi mà Tô gia bọn họ nhận về nuôi. Lúc này, cô ta ôm quyển sách y học trong tay, giọng điệu có chút nghẹn ngào: "Chị ơi, tới lúc này rồi thì chị đừng tiếp tục nói dối nữa, anh hai đã lấy mẫu thuốc của chị đem đi xét nghiệm rồi, bên trong kiểm tra ra được độc tính rất mạnh."
Tô Ly liếc nhìn cô một cái, không thể giấu được vẻ chán ghét trên mặt: "Ngu xuẩn, là thuốc sẽ có ba phần độc, càng đừng nói tới triệu chứng bệnh nghiêm trọng như thế của anh cả, nên chỉ có thể dùng cường độc để trị cường độc, không còn cách nào khác."
Trong mắt của Từ Tình bắt đầu ngân ngấn nước, cô ta cầu xin trong tuyệt vọng: "Chị ơi, anh cả đã thổ huyết như thế này rồi mà chị còn nói dối nữa! Chúng ta đều đang là sinh viên y khoa, tay nghề còn non, càng đừng nói tới việc cứu người, chị đừng khoe mẽ như thế nữa."
Cô ta bước lên phía trước hai bước, vừa khóc vừa nói với Tô Ly rằng: "Em đã tìm được cho anh cả một thế ngoại cao nhân rồi, lấy được phương thuốc có thể cứu sống được anh cả. Chị hãy nhận lỗi đi, để chúng ta dùng phương thuốc của cao nhân chữa khỏi bệnh cho anh cả trước được không?"
Tô Hà ho sặc sụa, gầm lên rằng: "Tô Ly! Cô cho tôi uống loại thuốc không rõ nguồn gốc thì cũng thôi đi, còn nhục mạ em gái cô! Giá như cô có được nửa tấm lòng như của em gái thì tốt biết mấy! Mau quỳ xuống nhận lỗi đi!"
Tô Ly đứng thẳng lưng, đưa ánh mắt lạnh nhạt về phía Tô Hà: "Em chỉ vì cứu người, em có lỗi gì chứ? Quỳ cô ta ư? Tuyệt đối không thể nào."
"Được, được, được! Cô thật muốn làm tôi tức chết mà! Bản tính khó dời!" Tô Hà giận đến mức cầm lấy cây roi bên cạnh, đứng bật dậy định quất lên người Tô Ly: "Cô cút ngay cho tôi! Cút ra khỏi Tô gia! Tôi không cần đứa em gái hại người như cô! Nuôi một con chó còn trung thành hơn cô!"
Tô Ly lùi lại hai bước tránh được đòn roi, lúc này từ trên lầu vang lên tiếng bước chân, tiếp theo sau đó, một cái ba lô được ném xuống dưới chân cô.
Là anh hai Tô Bạch, người đàn ông nói với giọng lạnh lùng rằng: "Tôi cũng nói thật với cô, Tình Nhi mới là em gái ruột của chúng tôi, bao năm qua luôn che giấu không nói với cô, chính là sợ trong lòng cô e ngại. Nhưng bây giờ chúng tôi đã nhìn thấu được lòng dạ độc ác của cô rồi."
"Nếu cô vẫn kiên trì cho rằng mình không sai, thì hãy rời khỏi Tô gia. Chúng tôi sẽ chính thức tuyên bố Tình Nhi là em gái ruột duy nhất của chúng tôi, cô sẽ mất hết tất cả vinh hoa phú quý hiện tại, hãy về quê mà tìm người nhà của cô đi."
Đây đã không phải là lần đầu tiền Tô Ly đối diện với những lời đe dọa như thế trong suốt bao năm qua. Cô ở Tô gia đã bị chèn ép và áp bức đủ lâu rồi. Bây giờ nghe được tin mình mới là đứa em gái giả đó, trong lòng cô bỗng thấy nhẹ nhõm, không ngờ lại trở nên thoải mái đến lạ thường.
Cuối cùng thì cô cũng không cần phải tiếp tục lấy loại thuốc do cô tự nghiên cứu ra để cung phụng cho cái gia đình có mắt mà như mù này nữa.
Nói đi cũng phải nói lại, trời sinh cô thông minh như thế, tại sao anh chị em toàn những kẻ không có não vậy chứ.
"Được thôi."
Tô Ly dứt khoát nhặt cái ba lô dưới đất lên, lấy một viên kẹo trên bàn cho vào miệng, chẳng chút lưu luyến, mà quay người bước đi.
Từ Tình nhìn bóng lưng cô rời đi, cuối cùng thì nơi khóe miệng đã không thể kìm được mà cong lên đầy đắc ý.
Cô ta tiêu tốn ròng rã năm năm, cuối cùng đã đuổi được Tô Ly đi khỏi đây, còn cô ta cuối cùng cũng đã trở thành viên ngọc quý duy nhất của Tô gia, là bảo bối được các anh trai nâng niu cưng chiều.
Nhưng ngoài miệng, Từ Tình vẫn giả vờ chạy theo Tô Ly mà gọi hai tiếng: "Chị ơi! Chị đừng đi, nhà em mãi mãi có vị trí của chị, chị đừng để em phải áy náy được không! Em xin chị đấy!"
Tô Hà tức giận gọi cô ta lại: "Tình Nhi, em quay về đây! Nó đi rồi thì càng tốt, con nha đầu quê mùa, tâm địa xấu xa thì cứ để nó sống mãi ở dưới quê đi."
Chẳng lẽ người của Tô gia chẳng ai có não hay sao?.
Thật tưởng rằng Tô Hà có thể từ chỗ chết mà ngồi dậy, có thể nói chuyện, có thể đi lại, tất cả đều là nhờ anh ta phúc lớn mạng lớn hay sao?
Cô chỉ cần chờ xem, không còn những buổi xoa bóp trị liệu định kỳ và thuốc đặc hiệu do cô nghiên cứu ra, Tô Hà còn có thể đứng thêm được bao lâu.
Tô Ly kéo mũ áo hoodie lên che đầu, để lộ mái tóc dài khẽ bay trong gió, dính vào đôi môi đỏ, bên trong đôi mắt xinh đẹp chỉ có sự mỉa mai.
...
Ở một nơi khác, tại thủ đô nước Y, Lạc gia.
Bên trong trang viên hào hoa khí phái, người đàn ông lớn tuổi đức cao vọng trọng đang ngồi trên ghế sofa, giận dữ ném cây gậy batoong mạ vàng trong tay: "Chẳng phải nói là đã tìm được rồi sao? Tại sao vẫn chưa đón về đây?"
Bao vây xung quanh ông là ba người đàn ông có khí chất xuất chúng, họ là ba người con trai của Lạc gia. Ba người đàn ông này đều là những nhân vật kiệt xuất, đứng trên đỉnh cao quyền lực, ngay cả tổng thống cũng phải nể mặt họ ba phần.
Thế nhưng vào giây phút này, vì tin tức của cô em gái bị thất lạc từ nhỏ đến nay vẫn bặt vô âm tín, khiến gương mặt họ sầu não đến mức khó coi.
"Manh mối đã bị đứt ở Kinh Thành, theo tin từ người của chúng ta thì em gái từng sống ở một ngôi làng miền núi, sau đó bị bắt cóc bán đi nên mất dấu, chúng ta vẫn chưa điều tra ra được."
Lão gia nghe xong thì càng thêm xót xa: "Các cháu đã để mất đứa em gái suốt mười tám năm, không biết nó đã phải chịu bao nhiêu cực khổ ở dưới quê!"
"Ông nội, chúng cháu đã tìm ra một trong những kẻ buôn người năm xưa, hắn nói cuối cùng đã bán em gái cho một phu nhân giàu có ở Kinh Thành. Xin ông hãy cho chúng cháu thêm chút thời gian, không cần bao lâu nữa, chúng cháu nhất định sẽ tìm được em gái."
Giọng điệu của lão gia cuối cùng cũng đã dịu lại, ông đứng dậy, trong mắt tràn ngập niềm hy vọng: "Vậy bây giờ hãy xuất phát đi, ta sẽ đi tìm với các cháu!"