Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Đô Thị Đương Đại / Trước khi thử ống, chồng lừa tôi hiến tủy cho mối tình đầu
Trước khi thử ống, chồng lừa tôi hiến tủy cho mối tình đầu

Trước khi thử ống, chồng lừa tôi hiến tủy cho mối tình đầu

5.0
83 Chương
24 Duyệt
Đọc ngay

Kết hôn năm năm, đến bây giờ tôi mới nhận ra cái gọi là hôn nhân hoàn hảo thực chất chỉ là một trò lừa đảo! Tôi phát hiện chồng tôi lén lấy tủy xương của tôi để cứu tình nhân của anh! Gửi tin nhắn tình tứ trước mặt tôi! Đưa người tình vào công ty, chiếm đoạt thành quả của tôi! Cuối cùng tôi cũng hiểu, người anh ta yêu chưa bao giờ là tôi. Tôi thôi giả vờ, bắt đầu thu thập bằng chứng ngoại tình và lấy lại thành quả của mình. Ký xong giấy ly hôn, tôi rời đi hoàn toàn, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Anh ta nghĩ tôi chỉ đang hờn giận, rồi sẽ quay về xin tha thứ. Thế nhưng khi gặp lại... Tôi đang khoác tay Cố Đình Uyên, vị tài phiệt hàng đầu thế giới, trên người là váy cưới trắng muốt, nở nụ cười rạng rỡ. Hoắc Dật Thần mắt đỏ ngầu, mất kiểm soát lao đến: "Oản Oản, em quay về đi!" Cố Đình Uyên lập tức bước lên chắn trước mặt tôi, nhẹ nhàng ôm eo tôi, cười lạnh lùng, đầy vẻ thờ ơ: "Cút đi! Cô ấy bây giờ là vợ tôi."

Mục lục

Bab 1 Lời nói dối bị bóc trần

"Hoắc Dật Thần, cậu điên rồi sao? Cậu dám giấu Tống Loan, đem tủy của cô ấy cho Lục Chỉ Nhu?"

Bệnh viện tư nhân Giang Thành, Hoắc Đồng vội vã bước vào phòng bệnh VIP, chỉ tay vào mặt Hoắc Dật Thần quát tháo.

Tống Loan vừa lấy thuốc quay lại, đứng ngoài cửa đã nghe thấy cuộc tranh cãi giữa chồng mình và chị gái anh ta.

"Chị, em cũng không còn cách nào khác." Giọng nói của Hoắc Dật Thần bình thản đến mức tàn nhẫn, "Lúc đó tình trạng của Chỉ Nhu rất nguy kịch, chỉ có tủy của Tống Loan mới cứu được cô ấy."

Giây phút câu nói đó thốt ra, đáy lòng Tống Loan lạnh lẽo như băng giá.

Lục Chỉ Nhu?

Mối tình đầu của Hoắc Dật Thần!

Cô ta đã quay về rồi sao?

Vậy ra...

Buổi kiểm tra sức khỏe trước khi làm phẫu thuật thụ tinh nhân tạo mà Hoắc Dật Thần đích thân sắp xếp, nói là vì con của họ sau này...

Từ đầu đến cuối...

Đều là một cú lừa để cô cam tâm tình nguyện hiến tủy cho Lục Chỉ Nhu?

"Sức khỏe Tống Loan vốn không tốt, đợt trước còn sốt cao mấy ngày liền, yếu đến mức không xuống nổi giường, chính là vì bị cưỡng ép rút tủy, đúng không?"

Giọng Hoắc Đồng tràn đầy sự phẫn nộ cùng cực, "Có phải Lục Chỉ Nhu đã cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì rồi không? Năm đó cậu vì cô ta mà suýt mất mạng, nằm liệt giường suốt năm năm. Năm năm đó chính Tống Loan đã không rời không bỏ, ở bên cạnh chăm sóc cậu. Bây giờ cậu khỏe rồi, liền vì Lục Chỉ Nhu mà đến mạng sống của vợ mình cũng không màng tới?"

"Đủ rồi." Hoắc Dật Thần ngắt lời, "Quá trình rút tủy rất thuận lợi, Tống Loan hiện tại cũng không sao cả. Chuyện này dừng lại ở đây đi, Chỉ Nhu vừa mới hồi phục, nghe thấy những chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng."

Hoắc Đồng gần như gầm lên: "Vậy còn Tống Loan? Cô ấy là gì trong mắt cậu?"

Tống Loan đứng ngoài cửa lảo đảo, tựa vào bức tường lạnh lẽo, cảm giác như toàn bộ máu trong người đều đông cứng lại.

Một cơn buồn nôn kịch liệt dâng thẳng lên cổ họng.

Đồ khốn kiếp!

Tống Loan gặp Hoắc Dật Thần năm hai mươi tuổi, vừa gặp đã trao trọn con tim.

Năm năm trước, Hoắc Dật Thần bị kẻ thù ám sát vì Lục Chỉ Nhu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Chính cô đã liều mạng cứu anh ta ra, còn bị kẻ thủ ác đâm ba nhát dao.

Lúc cứu được anh ta, trên người cô đầy thương tích.

Lúc xuất viện, Hoắc Dật Thần đỏ hoe mắt, ôm chặt cô vào lòng và hứa sẽ yêu cô cả đời.

Sau khi kết hôn, anh ta dịu dàng, chu đáo, chung thủy, là người chồng hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người.

Cô đã luôn ngỡ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Nào ngờ, bong bóng hạnh phúc được dệt nên tỉ mỉ này...

Lại bị một buổi kiểm tra sức khỏe đâm nát tan tành.

Cuộc tranh cãi gắt gao bên trong dường như đã lắng xuống.

Tống Loan hít một hơi thật sâu, đứng thẳng lưng, đẩy cánh cửa nặng nề bước vào.

Trong phòng bệnh, Hoắc Đồng vành mắt đỏ hoe, khi thấy cô vào, trên mặt thoáng qua vẻ hoảng loạn và xót xa.

Hoắc Dật Thần quay người lại, đáy mắt lướt nhanh một tia chột dạ nhưng lập tức được che phủ bởi vẻ dịu dàng thường ngày: "Lấy thuốc về rồi sao?"

Anh ta bước lên, định đón lấy túi thuốc trong tay cô một cách tự nhiên.

Tống Loan bình thản né tránh tay anh ta, giọng nói không chút gợn sóng: "Ừ, có thể đi chưa?"

Tay Hoắc Dật Thần thu lại như không có chuyện gì, anh ta mỉm cười nuông chiều: "Được, chúng ta về nhà."

Khi rời bệnh viện, đi ngang qua quầy y tá, tiếng thì thầm ngưỡng mộ của hai nữ y tá trẻ lọt vào tai:

"Nhìn kìa, là anh Hoắc và Hoắc phu nhân, đúng là trai tài gái sắc."

"Hoắc phu nhân hạnh phúc thật đấy, chồng vừa đẹp trai vừa giàu, lại không có scandal, cứ như tiểu thuyết bước ra đời thực vậy..."

"Đúng đó, không biết kiếp trước Hoắc phu nhân tích đức thế nào mà kiếp này gặp được người chồng tuyệt vời như vậy."

Người chồng tuyệt vời sao?

Tống Loan thầm cười lạnh trong lòng.

Một kẻ lợi dụng năng lực của cô để đứng vững trong công ty.

Giờ đây vì tình nhân mà coi cô như một kho dự trữ nội tạng có thể lấy dùng bất cứ lúc nào...

Hừ, đúng là "người chồng tốt" của cô mà!

Hai người vừa đi đến cửa bệnh viện, điện thoại của Hoắc Dật Thần rung lên.

Anh ta liếc nhìn màn hình, ánh mắt lập tức thâm trầm, nhanh chóng tắt màn hình.

Nhưng Tống Loan vẫn kịp nhìn thấy cái tên chói mắt ấy - Chỉ Nhu.

Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, rồi rơi thẳng xuống hầm băng.

"Có chuyện gì thế? Ai gọi vậy?" Cô hỏi, dù trong lòng đã rõ câu trả lời.

"Không có gì, công ty có dự án đang gặp chút chuyện gấp, anh cần qua đó xử lý một chút." Hoắc Dật Thần nói giọng nhẹ nhàng, định xoa đầu cô, "Anh gọi xe cho em trước, em về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Tống Loan nghiêng đầu tránh né, ngước mắt nhìn anh: "Hôm nay chẳng phải là cuối tuần sao? Dự án gì mà gấp đến mức không thể đợi đến ngày mai?"

Hoắc Dật Thần sững người, sau đó lại bày ra vẻ mặt bất lực và dung túng: "Ngoan, nghe lời anh, xử lý xong anh sẽ về ngay với em."

Anh ta nói rất dịu dàng nhưng lại mang theo sự áp đặt không thể khước từ.

Hoắc Dật Thần lấy điện thoại ra, gọi xe cho cô một cách thành thạo.

Thấy cô lên xe rồi, anh ta cẩn thận đóng cửa xe lại.

"Về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh." Anh ta dặn dò qua cửa kính, nụ cười vẫn hoàn hảo như cũ.

Xe từ từ lăn bánh.

Tống Loan nhìn qua gương chiếu hậu, thấy bóng dáng cao lớn ấy không chút do dự quay người.

Đi về phía chiếc Bentley đen bóng của anh ta rồi lao vút đi - hướng ngược lại hoàn toàn với hướng về nhà.

Cô tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, bên trong chỉ còn là sự lạnh lùng sâu thẳm.

Ly hôn!

Nhất định phải ly hôn!

Sự nghiệp và tài sản thuộc về cô, tuyệt đối không được để đôi cẩu nam nữ đó hưởng lợi!

Tống Loan lấy điện thoại, lật tìm một số liên lạc gần như chưa bao giờ gọi.

Đó là Giang Cẩn, một người đàn anh thời đại học.

Giờ đây anh ấy đã là luật sư lừng lẫy Giang Thành, nổi tiếng với thủ đoạn sắc bén, chưa bao giờ thất bại.

Cô hít sâu một hơi, bấm gọi.

"Alo, đàn anh, là em, Tống Loan..."

Tống Loan cúp máy.

Gần như cùng lúc đó...

Một tin nhắn từ số lạ lạnh lùng hiện lên màn hình:

[Hoắc phu nhân, cảm ơn bộ tủy của cô. Đừng vùng vẫy nữa, trong hôn nhân, kẻ không được yêu mới là tiểu tam!]

Câu nói này như thanh sắt nung đỏ đâm xuyên qua tim Tống Loan.

Cô siết chặt điện thoại, mắt tối sầm lại.

"Cô ơi, cô không sao chứ?" Tài xế lo lắng nhìn qua gương chiếu hậu.

Tống Loan không trả lời.

Cô thô bạo hạ cửa sổ xe xuống, để gió tạt mạnh vào mặt, cố gắng đè nén hận thù đang chực chờ nổ tung lồng ngực.

Đèn xanh sáng lên.

Chiếc xe lao đi.

Ngay lúc này, một chiếc Maybach đen chạy ngược chiều sượt qua xe cô.

Ở ghế sau, Cố Đình Uyên đang xem tài liệu bỗng cảm thấy ngực thắt lại, anh ngẩng đầu lên vô thức.

Ngoài cửa sổ, gương mặt mong manh của Tống Loan lướt qua trong tích tắc.

"Quay đầu xe."

Đồng tử Cố Đình Uyên co rụt, ra lệnh không chút do dự.

"Đuổi theo chiếc xe phía trước!"

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 83 Tống Loan thực sự biết cưỡi ngựa!   Hôm nay00:20
img
img
Bab 7 Tái ngộ
25/12/2025
Bab 16 Nghi ngờ
25/12/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY