Khi tôi bí mật quay lại trường tìm con, tôi thấy con gái mình bị trói vào góc tường như một con chó.
Thủ phạm thì đầy vẻ khinh miệt:
"Cái ngữ nghèo như mày mà cũng dám nhận vị trí mà bố tao dành cho tao trong Liên Hợp Quốc ư? Mày chán sống rồi à!"
Cả cố vấn học tập cũng hùa theo nịnh nọt:
"Bố của bạn Tô Di là người giàu nhất nước, mẹ là chuyên gia cấp quốc gia, vị trí này phải thuộc về bạn ấy."
Tim tôi giật thót.
Công việc ở Ban thư ký Liên Hợp Quốc ư?
Đây không phải là vị trí con tôi đã hao tâm tổn sức lắm mới giành được sao?
Còn về người giàu nhất nước và chuyên gia đặc biệt, đó chẳng phải là tôi và người chồng ở rể của tôi ư.
Tôi lập tức gọi cho một số quen thuộc:
"Nghe nói, anh có một đứa con gái riêng ở ngoài à?"
…
"Em yêu, có phải em bận lú đầu rồi không?"
"Anh thương em và Hoan Hoan còn không hết, làm gì còn tâm trí và thời gian đâu để chăm sóc người khác chứ."
Nghe thấy giọng nói vẫn cưng chiều như trước của chồng mình Tiết Tư Viễn, sự nghi ngờ vốn ít ỏi trong tôi đã tan thành mây khói.
Tiết Tư Viễn được công nhận là người chồng mẫu mực trong giới, mười năm nay anh luôn đối xử với tôi và con gái rất tốt.
Mỗi lần tụ tập với hội chị em, luôn có người đùa hỏi tôi về bí quyết giữ chồng.
Nhưng làm gì có bí quyết nào đâu?
Tôi và Tiết Tư Viễn là một cặp vợ chồng trẻ điển hình, vừa vào đại học chúng tôi đã quen và yêu nhau.
Lúc đó tôi còn giấu kín thân phận là một tiểu thư con nhà giàu, còn anh chỉ là một chàng trai nghèo phải làm thêm mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Dù vậy sáng nào anh cũng mua cho tôi bữa sáng tốt cho dạ dày tại cửa hàng đắt nhất ở phía đông thành phố.
Tháng chạp lạnh buốt, anh luôn chẳng màng tới ánh mắt của người khác, cố chấp giữ chỗ ngồi ấm nhất trong lớp cho tôi.
Sau khi kết hôn, tôi đã giao toàn quyền quản lý công ty cho anh, nhưng anh chưa từng đối xử qua loa với tôi và con gái, ngược lại còn săn sóc hơn.
Ở đầu dây bên kia, chồng tôi vẫn đnag hỏi han tôi.
Nhưng tôi vội vàng cúp máy, tôi còn chẳng còn thời gian để ý đến những lời châm chọc lạnh lùng của Tô Di ở bên cạnh dành cho tôi nữa, bởi vì tôi thấy cổ con gái đã bị sợi dây thừng thô ráp ma sát làm cho máu thịt lẫn lộn.
"Hoan Hoan!"
Tôi lao tới như điên, móng tay tôi cào vào sợi dây thừng, nhưng chỉ cào ra một lớp máu.
Nút thắt quá chặt, móng tay tôi bị sợi dây thừng thô ráp làm gãy.
Dòng máu tươi theo đầu ngón tay nhỏ lên gương mặt tái nhợt của con gái, con bé yếu ớt gọi một tiếng "Mẹ".
Tim tôi đau đớn như rỉ máu.
Tôi há miệng, cố gắng cắn đứt sợi dây thừng.
"Hahaha, mau chụp lại đi!" Tô Di đột nhiên cười phá lên: "Bà già này đang học chó gặm dây thừng nè!"
Rồi cô ta ra hiệu cho những người phía sau tôi.
Đám bạn học của con gái và phụ huynh đang xếp hàng chuẩn bị nộp hồ sơ cũng bắt đầu phối hợp lấy điện thoại ra livestream:
"Đây là con gái của người giàu nhất nước và chủ tịch trường Tiết đấy, biết điều thì mau nhường lại cơ hội đi!"
"Cô Tô là con nhà giàu đấy!" Cố vấn học tập cũng cầm điện thoại dán lại quay chụp: "Hai mẹ con nhà nghèo các ngươi cũng xứng giành giật vị trí ở Ban thư ký ư?"
Tô Di lại khoa trương mỉm cười: "Không ngờ bề ngoài bà ăn mặc đẹp đẽ mà bên trong lại thích làm chó giống đứa con gái hạ tiện của mình nha, còn dùng dây thừng mài răng nữa chứ, hai mẹ con đều làm chó hahaha… Này mà đăng lên mạng chắc hot lắm đây!"
Tôi chẳng thèm để lọt vào tai, chỉ dùng răng cắn chặt sợi dây thừng.
Mặc cho gai trên dây thừng đâm vào lợi.
Tới mùi kim loại tràn ngập trong miệng, cuối cùng sợi dây thừng cũng đứt.
Nhưng tôi còn chưa kịp ôm con gái vào lòng.
Thì một cái xương gà thối đã đập vào mặt Hoan Hoan.
"Không phải chó thích gặm xương ư?" Tô Di cười sặc sụa.
Tôi không thể chịu đựng nổi nữa mà vung tay tát cô ta một cái.
"Chát!"
Xương mũi Tô Di lập tức gãy ra, máu tươi phun lên ống kính phát trực tiếp.
"Cô dám đánh tôi ư?" Tô Di không thể tin nổi mà ôm lấy gò má sưng tấy, rồi hét lên, cố vấn học tập cũng không ngồi yên được nữa.
Vội giật lấy khăn giấy, lau máu mũi cho cô ta.
"Mẹ Giang Hoan, chị điên rồi à? Chị có biết mình đang làm gì không?!"
Tôi ôm chặt con gái vào lòng, đồng thời gọi điện thoại cho lãnh đạo.
"Ông Trương, con gái Niệm Niệm của tôi bị thương rồi, có thể bảo tiến sĩ Quý Hằng và đội của anh ấy tới đây không."
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất nghiêm túc.
"Hiểu rồi, tôi sẽ bảo anh ấy qua ngay."