Sau khi gia đình phá sản, tôi đã kết hôn với anh trai của người bạn trai đầu tiên của mình.
Tới hôm diễn ra hôn lễ, mặc cho Vinh Yến có khóc lóc cầu xin tôi thế nào, tôi cũng không quay đầu lại.
Mãi tới bốn năm sau, chồng tôi Vinh Bách qua đời vì bạo bệnh, tôi và con trai bị mẹ kế của Vinh Bách đuổi ra khỏi nhà.
Trong lúc quẫn bách, tôi đã gõ cửa phòng Vinh Yến.
Giọng điệu của anh đầy chế giễu: "Chị dâu tìm tôi có việc gì thế?"
Tôi che giấu cảm xúc, tiến gần lại từng bước.
Lần này, tôi sẽ khiến con trai bà ta đích thân hai tay dâng lên số tài sản đã bị cướp mất, ...
Những giọt mưa tụ lại trên mặt ô rồi lăn xuống, tôi nắm tay con trai nhìn vào bia mộ của chồng.
"Mẹ ơi, bố đâu rồi ạ? Chúng ta còn được gặp bố không ạ?" Giọng con trai non nớt ngây thơ, ánh mắt hoang mang nhìn tôi.
Tôi nhìn gương mặt non nớt ngây thơ của thằng bé, hơi hé miệng.
Tôi còn chưa kịp nói gì, thì bà mẹ chồng đứng cạnh lên mặt mày lạnh tanh, đưa khăn tay che miệng nói:
"Nếu Vinh Bách đã đi rồi, thì cô và đứa bé cũng không cần ở lại nhà họ Vinh chúng tôi làm gì đâu, Vinh Yến vẫn chưa kết hôn, cô ở lại nhà tự cũng không ổn."
"Đừng nói là tôi vô tình, tôi cho cô hai tuần, hai tuần sau hy vọng cô đã dọn sạch hành lý, nếu cô không tự dọn được, tôi có thể gọi người giúp cô."
Bà ta nói xong liền ra hiệu cho vệ sĩ đứng cạnh, rồi bà ta bước đôi giày cao gót đen mảnh mai rời khỏi đó, y như thể người chiến thắng cửa cuối cùng trong trò chơi.
Tôi lặng lẽ cúi đầu, nắm chặt tay con trai, nói với thằng bé: "Bố đã đi tới một nơi rất xa, sau này chúng ta vẫn sẽ gặp nhau."
Thằng bé mới ba tuổi, hơn nữa lại không khoẻ, nên phát triển chậm hơn những người đồng trang lứa, lúc này nó vẫn chưa hiểu chết nghĩa là gì.
Con mình vẫn cần thuốc đặc hiệu để duy trì sức khoẻ, không để bệnh tình xấu đi, nếu rời khỏi bệnh viện trực thuộc nhà họ Vinh, sức khoẻ của nó sẽ chỉ ngày càng tệ đi.
Mình không thể rời khỏi đây.
Các chuyên gia giỏi nhất trong nước đều làm việc tại bệnh viện tư của Vinh thị, thuốc đặc trị mà Chiêu Chiêu cần cũng chỉ có viện nghiên cứu do Vinh thị thành lập nghiên cứu phát triển ra.
Mà trước mắt tất cả những thứ này đều bị Lâm Phú Tuyết kiểm soát.
Kể từ sau khi Vinh Bách qua đời, tất cả việc bổ nhiệm trong Tập đoàn Vinh thị đều rơi vào trạng thái chờ đợi, khiến tôi rất bị động.
Nhìn theo bóng dáng rời khỏi đó của mẹ chồng, tôi bất chợt nghĩ tới em chồng Vinh Yến.
"Mẹ ơi, bà nội muốn đuổi mẹ con mình đi ạ?" Mẹ chồng đi rồi, con trai mới rụt rè hỏi.
Tôi ôm Chiêu Chiêu vào lòng, cơ thể thằng bé yếu đuối, cho dù là tôi cũng có thể nhẹ nhàng bế nó dậy, ôm lấy cơ thể bé bỏng của thằng bé mà lòng tôi đau nhói.
Thằng bé còn nhỏ như vậy, không thể để xảy ra chút sơ suất nào.
Tôi mỉm cười an ủi nó: "Sao mà có chuyện đó được, bà nội đang không vui thôi."
Không có Vĩnh Bách che chở bảo vệ, tôi phải bảo vệ con tôi thế nào đây?
Lâm Phú Tuyết từng bước chèn ép tôi, tôi bắt buộc phải có quyết sách.
Vinh yến là con trai của bà mẹ kế Lâm Phú Tuyết, hiện là người nắm quyền Tập đoàn Vinh thị.
Tối đó, tôi dỗ Chiêu Chiêu ngủ rồi bảo chị Liên ở lại phòng bệnh chăm nom nó, còn tôi thì lái xe về nhà họ Vinh.
Tôi lục lọi đi lục lọi lại quần áo trong phòng, cuối cùng chọn được một chiếc váy hai dây màu trắng, bên ngoài tôi khoác một chiếc áo len, tôi đứng trước gương, thoa một lớp son mỏng rồi xoay người đi lên tầng bốn.
Cả căn biệt thự rộng lớn này từ trước tới nay đều chỉ có người của nhánh chính nhà họ Vinh sinh sống.
Bố chồng qua đời trước, tiếp đó là Vinh Bách.
Giờ chỉ còn mẹ chồng và người thỉnh thoảng về nhà là Vinh Yến ở đây, ba năm nay tôi liên tục đưa con đi bệnh viện nên cũng chẳng về nhà này được mấy lần.
Không ngờ dù là vậy, Lâm Phú Tuyết vẫn không chứa chấp mẹ con tôi.
Nghe nói Lâm Phú Tuyết đang chọn người để liên hôn với Vinh Yến.
Tôi cổ vũ bản thân rồi đứng trước cửa phòng Vinh Yến.
Trước khi về tôi đã đặc biệt hỏi quản gia.
Biết hôm nay Vinh Yến đã về, lúc này chắc đang tắm.
Vinh Yến là người nắm quyền hiện tại của nhà họ Vinh, Lâm Phú Tuyết đã trở thành nữ chủ nhân chính thức của nhà tự nhà họ Vinh này.
Rời khỏi nhà tự nhà họ Vinh chỉ là bước đầu tiên, điều đó cũng có nghĩa cánh cửa của bệnh viện tư nhà họ Vinh cũng sẽ đóng lại.
Tôi biết rõ Lâm Phú Tuyết muốn làm gì.
Vì Chiêu Chiêu, tôi không thể rời khỏi đây.
Tôi không còn do dự nữa, tôi điều chỉnh lại biểu cảm rồi đưa tay gõ cửa phòng anh.