Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Lịch Sử / Xú phi phản công: Chiến thần vương gia điên cuồng sủng hạnh
Xú phi phản công: Chiến thần vương gia điên cuồng sủng hạnh

Xú phi phản công: Chiến thần vương gia điên cuồng sủng hạnh

5.0
7 Chương/Ngày
92 Chương
1.2K Duyệt
Đọc ngay

Truyền nhân cổ dược thế gia Sở Vãn Dư, có tay nghề y thuật cao siêu, hồi sinh người chết, xương trắng mọc thịt, dám cướp mạng trong tay Diêm vương; một viên đan dược có cả vạn người cầu khấn, vì có thể chữa được bách bệnh trong thiên hạ. Ngờ đâu sau một lần xuyên không, lại hóa thành đệ nhất xú nữ nổi tiếng gần xa, còn bổ nhào vào Chiến thần vương gia uy chấn thiên hạ. Khởi đầu thảm họa ư? Không sao! Hãy xem nàng trở mình như thế nào! Cướp hôn ư? Nàng khiến muội muội kế bị té sấp mặt, đoạt lại của hồi môn, khóa chặt đôi cẩu nam nữ này! Yếu đuối ư? Nàng xé xác phụ thân tệ bạc, chân đạp độc phụ, nhấn giữ lục trà bạch liên hoa xuống đất để mà ma sát. Dung mạo xấu xí ư? Nàng trị khỏi độc ban trên mặt, thay da đổi thịt trở thành tuyệt thế mỹ nhân khiến mọi người kinh ngạc! Ngày hôm sau, xú nữ của tướng phủ liên tục phản công, trở thành một sự tồn tại mà mọi người không thể với tới. Ngay cả ai đó cũng động lòng với vương phi của mình, Thiết Huyết Chiến vương lập tức hóa thành ma đầu sủng thê. Vương phi giết người, hắn đưa dao, vương phi vừa cười hắn cúi người, vương phi ... thật đáng tiếc trong lòng vương phi không có hắn. Sở Vãn Dư: "Cút! Hòa Ly! Nam nhân chỉ ảnh hưởng tới tốc độ gầy dựng sự nghiệp của ta." Tiêu Ly Kính uất ức: "Không được! Lần đầu tiên của ta đã cho nàng, nàng nhất định phải chịu trách nhiệm với bổn vương!!"

Mục lục

Bab 1 Linh hồn xuyên không

"Nhị tiểu thư chẳng phải nói thứ thuốc kia bá đạo lắm sao? Một bình uống vào, gái trinh cũng hóa lẳng lơ, sao đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì?"

Trời tối đen như mực, bóng cây lắc lư, lờ mờ như ma quỷ ẩn hiện trong đêm tối.

Hai gã đàn ông lực lưỡng mở một chiếc bao tải, kéo ra một thiếu nữ đang hôn mê như thể lôi xác heo chết.

Một khuôn mặt xấu xí kinh khủng lộ ra dưới ánh trăng.

Trần Nhị thò đầu lại gần kiểm tra, "Không lẽ là chết rồi?"

Một cơn gió lạnh thổi qua, thiếu nữ bất ngờ mở choàng mắt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trần Nhị ngẩn người trong chốc lát, hoàn toàn không nhận ra sát khí đang lan tràn, ngược lại còn cười dâm đãng: "Thì ra đại tiểu thư chưa chết."

"Tỉnh lại đúng lúc lắm, như vậy mới chơi vui được. Đại tiểu thư trúng xuân dược chắc đang khó chịu lắm nhỉ? Đừng vội, để ta đây giúp ngươi nếm thử mùi vị khoái lạc."

Chỉ thấy đôi móng vuốt béo núc kia đang chực chờ chụp xuống người nàng.

Sát ý lóe lên trong đáy mắt thiếu nữ. Nàng bất ngờ co gối, mạnh mẽ thúc thẳng vào hạ bộ hắn. Lúc hắn còn đang gập người, đau đớn rú lên, nàng đã nhanh như chớp chộp lấy hòn đá bên cạnh, nhắm ngay đầu hắn mà giáng xuống.

Một lần, rồi lại một lần…

Máu tươi lập tức văng tung tóe.

Biến cố xảy ra quá nhanh, đến khi Trần Đại kịp phản ứng, thì Trần Nhị đã ngã gục dưới đất, biến thành một cái xác lạnh lẽo.

Thiếu nữ quay đầu lại, gương mặt vấy máu dưới ánh trăng lúc sáng lúc tối, đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch ánh lên sát khí ngập trời, tựa như lệ quỷ từ địa ngục bò lên, đòi mạng người sống.

"Ngươi, ngươi đừng qua đây! A a a!" Trần Đại sợ đến run rẩy, quay đầu định bỏ chạy.

Vừa xoay người, một bóng dáng mờ ảo như bóng ma đã xuất hiện trước mặt, chặn đường hắn.

"Muốn chạy? Mi còn chưa hỏi xem bà cố tổ này có đồng ý hay không đấy!" Thiếu nữ nhếch môi cười lạnh, nhướng mày đầy khinh miệt, ra tay vừa nhanh như chớp, lại vừa tàn độc không chút nương tình.

Một tiếng "rắc" vang lên, tiếng van xin của Trần Đại còn chưa kịp thốt ra đã bị bẻ gãy cổ.

Giải quyết xong huynh đệ Trần gia, một dòng cảm giác nóng rực khó tả từ bụng dưới dâng trào, lan tỏa khắp cơ thể thiếu nữ. Hai chân nàng bất giác mềm nhũn, suýt chút nữa quỵ ngã xuống đất.

Nàng vội vã điểm hai huyệt lớn trước ngực, cố gắng kìm nén cơn rạo rực trong cơ thể, lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng xác định được tình thế của mình.

Nàng - Sở Vãn Dư, vốn là truyền nhân đời thứ mười tám của gia tộc dược cổ, tinh thông y dược, tuyệt kỹ độc dược, võ công cao cường. Chỉ vì đêm khuya thức đọc tiểu thuyết, không ngờ lại bị xuyên không!

Chủ nhân cũ của thân xác này cũng tên là Sở Vãn Dư, là thiên kim của Thừa tướng Đại Hạ quốc, đồng thời là người con gái xấu nhất Kinh Thành.

Phụ thân lạnh nhạt, kế mẫu hành hạ không ngừng, bao năm qua nàng phải chịu đủ mọi ánh mắt khinh miệt và lời chế giễu, sống còn không bằng kẻ hầu người hạ.

Ban đầu nàng đã đính hôn với Diêu Thế tử của Bình Dương Hầu phủ, nhưng kế muội - Sở Nhược Nhiên - lại thèm khát vị trí Thế tử phi của nàng. Vào đêm trước ngày đại hôn, ả lén hạ dược, mưu tính hủy hoại sự trong trắng của nàng để dễ bề thế chỗ.

Kết quả, do dược tính quá mức mãnh liệt, trên đường bị huynh đệ nhà họ Trần đưa ra khỏi thành, nàng không may chết trong bao tải...

Sau khi tiếp nhận ký ức, Sở Vãn Dư liếm đôi môi đỏ, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm: "Đã chiếm lấy thân xác của cô, tôi sẽ khiến những kẻ từng làm tổn thương cô nợ máu phải trả bằng máu... Hừ!"

Lời còn chưa dứt, dược tính vừa bị đè nén ban nãy đã ồ ạt trỗi dậy, cuồn cuộn lan khắp tứ chi.

Sở Vãn Dư không nhịn được cau mày lại.

Loại xuân dược này quả thực lợi hại, đến cả tuyệt kỹ điểm huyệt độc môn của nàng cũng không có tác dụng. Bảo sao thân thể này không chịu nổi mà mất mạng. Xem ra phải nhanh chóng tìm một người đàn ông để giải độc, nếu không, với thể trạng hiện tại của nàng, e là nàng không trụ nổi quá nửa canh giờ.

Sở Vãn Dư loạng choạng chạy xuống núi. Nhưng trời tối, đường dốc, lại thêm xuân dược hành hạ, mỗi một bước đi của nàng đều vô cùng khó nhọc. Khi ngang qua một bụi cây rậm rạp, nàng vô tình trượt chân.

"Ái da mẹ ơi… Aaaa!"

Trong khoảnh khắc trời đất đảo lộn, nàng hét toáng lên, cả người lăn xuống sườn dốc, rơi thẳng vào một hồ nước lạnh như băng.

Nước hồ lạnh buốt lập tức khiến Sở Vãn Dư tỉnh táo đôi phần. Nàng nhanh chóng bơi lên mặt nước, vội vàng lau nước trên mặt, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy không xa, trên một tảng đá xanh, có một bóng người đang ngồi ngay ngắn.

Người đó nhắm mắt, vẻ mặt lạnh lùng. Ánh trăng chiếu xuống làn da đồng cổ rắn rỏi, phác họa từng đường cơ bắp rắn chắc, tóc đen như thác đổ tung bay theo gió. Dù cách một khoảng cũng có thể cảm nhận được khí thế lạnh lùng, ngạo nghễ của hắn.

Là đàn ông!

Khung cảnh mộng ảo như trong tranh ấy khiến Sở Vãn Dư không khỏi mừng rỡ như bắt được vàng, giống như người lạc giữa sa mạc chợt thấy được ốc đảo. Không chút chần chừ, nàng lập tức bơi tới.

Đến khi lại gần hơn, nàng mới nhận ra trên khuôn mặt tuấn tú không gì sánh được kia, mơ hồ phủ một tầng khí đen. Rõ ràng là đã trúng độc, và hắn đang mượn nước lạnh để áp chế độc tính trong cơ thể.

"Nhìn đủ chưa?" Người đàn ông trầm giọng, đôi mi khẽ nâng lên, để lộ đôi con ngươi đen kịt sâu không thấy đáy, như vực thẳm nuốt trọn ánh nhìn.

Hóa ra lại là một người mù?

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY