Ba nam nhân đang đứng trước mặt nàng, đối diện với cảnh tượng thê thảm của nàng, gần như không chút động lòng.
"Tại sao? Tại sao các ngươi lại đối xử với ta như thế?" Tiêu Ngữ Ca cố gắng chịu đựng cơn đau đớn đến nghẹt thở, ngẩng đầu lên nhìn họ một cách khó nhọc. Trong số bọn họ, một người là chàng trai nàng yêu sâu đậm, một người là ca ca của nàng, một người là thanh mai trúc mã của nàng. Nàng không thể tin là họ lại có thể đối xử tàn nhẫn với nàng như thế.
Thiên Tư Trần bước tới trước mặt nàng: "Ca Nhi, muội không nên trốn chạy. Phù Nhi là tỷ tỷ của muội, từ nhỏ thân thể nàng ấy đã yếu đuối, còn máu của muội đã được ngâm qua trăm loại thần dược, bách độc bất xâm, có công hiệu khởi tử hồi sinh. Thái y đã nói, nếu dùng máu trên người của muội để thay cho Phù Nhi, nàng ấy sẽ sống thọ trăm tuổi. Muội đã chiếm lấy thân phận của Phù Nhi nhiều năm như thế, nàng ấy chưa bao giờ trách muội, còn đối xử tốt với muội, muội cũng không muốn nàng ấy xảy ra chuyện, có đúng không?"
"Tỷ ấy có thể sống thọ trăm năm, vậy còn ta? Ta đáng phải chết sao?" Tiêu Ngữ Ca nhìn nam nhân mà nàng đã yêu sâu đậm đang đứng ngay trước mặt, nhưng giờ đây lại trở nên vô cùng xa lạ: "Tư Trần ca ca, huynh đã từng nói sẽ không phụ ta!" Vì hắn, nàng đã nếm trải trăm loại độc, chín lần chết đi sống lại, mới luyện ra được một thân thể bách độc bất xâm. Nhưng không ngờ, giờ đây điều đó lại trở thành cái cớ để hắn làm tổn thương nàng.
"Từ đầu tới cuối, người ta yêu vẫn chỉ có Phù Nhi. Là Phù Nhi nhân từ, không nhẫn tâm nhìn muội đau lòng, nên mới bức ép ta đặt lời hẹn ước với muội."
"Nhưng ta mới là vị hôn thê của huynh!" Trái tim Tiêu Ngữ Ca đau đớn như bị xé nát. Để được ở bên hắn, thậm chí nàng đã đồng ý với yêu cầu hoang đường của hắn, hai tỷ muội cùng hầu hạ một phu quân. Nàng đã nhượng bộ hết lần này tới lần khác, nhưng chỉ đổi lại được một kết cục như thế.
"Nhưng ta hoàn toàn không hề yêu muội! Lan Chiêu Quốc cũng sẽ không chấp nhận một thái tử phi chỉ còn một mắt và mang đầy sẹo!" Sự tuyệt tình hiện rõ trên khuôn mặt từng khiến nàng say đắm.
"Nhưng mắt của ta là do các ngươi đã bức ép ta nhường cho tỷ tỷ, vết sẹo này cũng là vì cứu huynh nên mới để lại!" Những lời nói của hắn một lần nữa đâm sâu vào trái tim đã đầy thương tích của Tiêu Ngữ Ca.
Thiên Tư Trần quay mặt đi, không muốn nhìn vào mặt nàng: "Ca Nhi, dù thế nào cũng là ta có lỗi với muội. Muội yên tâm, đợi ngày sau khi ta đăng cơ, ta bèn hạ chỉ truy phong muội làm Quý phi, đưa muội chôn cất trong hoàng lăng. Trăm năm sau, ta và Phù Nhi sẽ được chôn cùng muội, đến lúc đó chúng ta lại có thể ở bên nhau." Hắn thực sự đã diễn giải sự vô liêm sỉ đến cực điểm!
"Tư Trần ca ca, có rất nhiều cách để cứu tỷ tỷ. Ta thực sự không muốn chết..." Tiêu Ngữ Ca không thể ngờ rằng, nam nhân mà nàng yêu bằng cả tính mạng lại đối xử với nàng như thế. Bản năng sinh tồn khiến nàng cảm giác được nỗi sợ hãi.
Sở Thiên Tề đứng bên cạnh lo lắng Thiên Tư Trần sẽ mềm lòng, bèn vội vàng hối thúc: "Thái tử điện hạ, bây giờ không phải lúc do dự. Chúng ta có thể đợi, nhưng Phù Nhi thì không thể đợi được nữa."
"Ca ca, ta cũng là muội muội của huynh mà. Khi xưa huynh bảo ta móc mắt ra nhường cho tỷ tỷ, huynh đã nói sẽ chăm sóc ta suốt đời suốt kiếp. Sao huynh có thể nhẫn tâm làm tổn thương ta như thế chứ?" Tiêu Ngữ Ca nhìn vào nam nhân đã từng hết mực yêu thương nàng, mà đau lòng khôn xiết.
Sở Thiên Tề hừ lạnh một tiếng, đưa ánh mắt lạnh lùng về phía nàng và nói: "Nếu không phải vì Phù Nhi, chỉ dựa vào một đứa con hoang không biết từ đâu xuất hiện như ngươi, mà cũng xứng gọi ta là ca ca sao? Ngươi đã cướp đi nhân sinh mười mấy năm của Phù Nhi, cũng đã tới lúc phải hoàn trả lại rồi!"
"Các ngươi một mực nói là ta đã cướp đi nhân sinh của tỷ ấy, nhưng đó là lỗi của ta sao? Tại sao các ngươi lại đổ hết mọi sai lầm lên đầu ta?" Hóa ra, tất cả những điều tốt đẹp họ dành cho nàng, chẳng qua chỉ là vì Tiêu Ngữ Phù mà thôi. Nàng đặt ánh mắt với niềm hy vọng cuối cùng lên người của nam nhân khác: "Phong ca ca, còn huynh thì sao? Huynh cũng nghĩ như vậy ư?" Đây là tia hy vọng cuối cùng của nàng. Nàng không ngừng cầu nguyện trong lòng.
Nhưng những lời tiếp theo sau của Ninh Phong một lần nữa đẩy nàng xuống vực thẳm: "Tiêu Ngữ Ca, Phù Nhi có ân cứu mạng với ta. Còn ngươi, ngươi có gì? Nếu không phải vì máu của ngươi có ích cho Phù Nhi, ta chẳng buồn để mắt tới ngươi làm gì."
Lời nói của ba nam nhân này như ba lưỡi dao sắc nhọn, đâm sâu vào trái tim của Tiêu Ngữ Ca. Vào giây phút này, nàng cảm nhận được nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Từ niềm hy vọng ban đầu, tới thất vọng, và cuối cùng là tuyệt vọng...
"Nhưng người cứu huynh rõ ràng là..." Rõ ràng là nàng mà!
Ba người họ đã từng là ánh sáng trong cuộc đời nàng. Nhưng cho tới giờ phút này, nàng mới biết được, tất cả đều là giả dối. Thì ra... Trong cuộc đời nàng chưa từng có lấy một tia sáng!
Thì ra... tất cả những điều tốt đẹp mà họ dành cho nàng, đều chỉ là vì để chuẩn bị cho ngày hôm nay, vì để cứu lấy bạch nguyệt quang trong lòng họ, đó chính là tỷ tỷ của nàng, Tiêu Ngữ Phù mà thôi.
"Thái tử điện hạ, không hay rồi, tiểu thư nhà chúng ta đã ngất đi rồi!" Lúc này, An Linh - nha hoàn bên cạnh Tiêu Ngữ Phù hốt hoảng chạy tới báo tin.
"Thái tử điện hạ, không thể chờ thêm được nữa! Mau ra tay đi!" Sở Thiên Tề và Ninh Phong gấp gáp hối thúc.
"Ca Nhi, xin lỗi muội..." Thiên Tư Trần rút ra một con dao sắc bén, rạch sâu vào cổ tay phải của nàng. Ngay lập tức, máu tươi tuôn ra như suối, men theo cánh tay của nàng mà chảy xuống chiếc bình đã được chuẩn bị sẵn bên dưới.
Tiêu Ngữ Ca muốn vùng vẫy, nhưng đôi tay đã bị phế của nàng thậm chí còn không thể nâng lên được. Nàng cảm nhận được máu trong cơ thể mình đang dồn hết về tay phải, sinh mệnh đang nhanh chóng rời bỏ nàng. Nàng cảm thấy đau đớn, lạnh lẽo, cố gắng cầu xin họ tha cho mình, nhưng giọng nói ngày càng yếu đi, ý thức cũng dần trở nên mờ nhạt...
Chẳng lẽ phải chết đi như thế này hay sao? Nàng không cam tâm!
Nếu như có thể làm lại từ đầu, nàng nhất định sẽ không tha thứ cho những kẻ đã làm tổn thương nàng!
"Á!"
Tiêu Ngữ Ca bỗng giật mình múa may hai tay và ngồi bật dậy, hét lớn lên.
"Tiểu thư! Tiểu thư!" Lúc này, bên cạnh nàng vang lên giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
"Thanh Lạc?" Tiêu Ngữ Ca nhìn vào nha hoàn trước mặt, nhất thời ngây người ra. Chẳng phải Thanh Lạc đã bị đánh chết rồi hay sao? Sao lại có thể?
Nàng nhìn xuống tay mình, không còn những vết sẹo xấu xí, vẫn còn đó làn da mịn màng, trắng trẻo. Nàng lập tức chạy đến trước gương, đặt tay lên gương mặt mình, mắt trái vẫn còn, trên mặt cũng không có vết sẹo đáng sợ kia. Tất cả chỉ như một giấc mộng.
Trời cao thương xót, nàng thực sự đã trùng sinh! Còn trùng sinh lại vào ba năm trước, khi nàng mười lăm tuổi, sắp tới tuổi cập kê. Và lúc này, nàng vẫn là đích nữ của Tiêu gia!
"Tiểu thư, cuối cùng người cũng đã tỉnh rồi!" Thanh Lạc với đôi mắt đỏ hoe, vừa kinh ngạc vừa vui mừng chạy ra ngoài hét lớn: "Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi! Tiểu thư đã tỉnh rồi!"
Phút chốc, bên ngoài lập tức náo loạn cả lên. Tiếp theo sau, Tiêu Ngữ Phù là người đầu tiên chạy vào phòng, ôm chặt lấy Tiêu Ngữ Ca, còn chưa kịp nói gì, nước mắt đã rơi lã chã: "Ca Nhi, xin lỗi muội, tất cả là lỗi của tỷ. Là tỷ không bảo vệ được muội. Nếu sớm biết trước, dù có phải liều cả mạng sống này, tỷ cũng sẽ ngăn cản muội. Nếu muội mà xảy ra chuyện gì, tỷ biết ăn nói làm sao với phụ mẫu đây? Tỷ hy vọng biết bao người ngã xuống khi đó chính là tỷ..."
Gợi ý đọc thêm tác phẩm mới của Điệp Nhi: 《Không đỡ được, sau khi tái sinh được đối thủ truyền kiếp vừa cưng vừa chiều》 và 《Quốc sư nham hiểm độc sủng trưởng công chúa》