g màu đỏ tươi. Tiêu Ngữ Ca nhổ ra ngụm máu cuối cùng, lau m
n giải độc. Hắn đang định ngồi dậy thì Tiêu Ngữ Ca đã nhanh tay dùng ngân châm đâm vào một huyệt đạo trên ngườ
t viên dược hoàn nhét vào trong tay hắn: "Nuốt cái này vào thì có thể hoàn toàn giải hết độc tố còn lại trong người của chàng
á nhiều thời gian ở đây rồi, xem ra tối nay không thể tới Thiên Cơ Các, đà
ực, ngân châm trên người lập tức bay ra, rơi xuống bụi cỏ bên cạnh. Hắn cố gắng nâng n
n bất giác chạm tay lên môi mình: Khi nãy
giờ đã dám vươn tay ra động đến hắn, xem ra có m
ột tiếng còi trong trẻo
, thân thủ nhanh nhẹn, xuất hiệ
u niên quỳ một gối xin thỉnh tội. Khi nhìn thấy vết thương trên ngư
hai tay chắp sau lưng, nhìn về hướng Tiêu Ngữ Ca rời
hanh chóng đi về hướng Tiêu Ngữ Ca
nhân chậm rãi lấy ra một lệnh bài đỏ rực từ trong người. Đó chính l
c Lệnh được đưa ra, nhất định sẽ g
ương đó đã quay về, xuất hiện cu
tra ra đư
g ấy là nhị tiểu thư Tiêu Ng
ng như cảm thấy vô cùng bất ngờ: "Hãy cho người theo sát nàng ấy, nếu nàng ấy gặp nguy h
ng như thế, nhưng cũng không dám hỏi nhiều: "Đúng rồi, thưa Chủ tử, vài ngày nữa là
có thể tham gia chứ? Hãy từ chối thay bổn vương." Nhưng sau khi nghĩ ngợi một lúc, hắn lại hỏi
ng
n vương sẽ đích thân tham dự." Nam nhân khẽ nhếch môi, đột nhiên
ân
m ngày
nha hoàn bưng tới một chậu hoa. Chậu hoa đó rất đặc biệt, hỏi ra mới biết là do Lương Vương Thiê
hân ở Kinh Thành. Lương Vương Thiên Ly Dạ ngưỡng mộ nàng cũng không phải là chuyện mới xảy ra gần
vì chậu hoa này quá đặc biệt, nên sau khi Tiêu Ngữ Phù giả vờ tặ
cứ lấy đi đi." Ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng cảm thán đại tiểu thư thật tốt, đây là chậu hoa quý do Lương Vương gửi tặn
Lương Vương điện hạ đã tặng cho tỷ tỷ, và cũng chỉ có một người hiểu về hoa như tỷ mới xứng đán
hi nhìn thấy Tiêu Ngữ Ca từ chối tới mấy
trước đây." Sau khi được trùng sinh, Tiêu Ngữ Ca hoà
ượ
ảm thấy nhị tiểu thư có gì đó khác lạ hay không?" Rốt cuộc là có điểm nào k
ôi: "Cũng may là đại tiểu thư hiền lành, chuyện gì cũng nhường nhịn nhị tiểu thư. Chậu h
ta, muội muội lại là đích nữ của Tiêu gia, đương nh
ng khu viện. Khi đại tiểu thư luyện múa mệt rồi, đúng lúc có thể n
trong khu viện là được!" Sắc mặt Tiêu Ngữ
khẽ nhếch lên, nàng dặn dò Thanh Lạc: "Thanh Lạc, lát nữa bất
không còn gì đáng ngại, nhưng...Tuy trong lòng Thanh Lạc đầy nghi hoặc, nh
ng bao lâu sau, thì nghe thấy Thanh Lạc nói rằng khi nãy thái tử Thi
đã xuất
ay: "Thanh Lạc, đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút." Nếu
ện để chuẩn bị cho hà hoa yến sắp tới. Nếu con không có việc bận,
ra khỏi viện, bèn bắt
tỏ ra vẻ mặt ngây thơ trong sáng. Nàng đang sầu não vì không
ặt. Tiêu phu nhân khẽ nhíu mày: "Phù Nhi, nha đầu này l