hơn bất kỳ ai. Dáng vẻ yếu đuối, nước mắt như mưa của nàng khiến nhị lão Tiê
mẫu, trong hai con, dù là ai bị thương thì phụ mẫu cũng đều đau lòng cả."
hì cũng thôi đi, nhưng con biết rõ sức khỏe của tỷ tỷ con không tốt, con còn dẫn tỷ ấy lên ngọn núi
Ngữ Phù khóc mãi khóc mãi rồi ngất xỉu, sau đó, tất cả mọi người, thậm chí là cả đại phu, đều bị g
của Ca Nhi. Ca Nhi nghe nói trên núi có Cát Tường Thảo, Cát Tường Thảo có thể chữa khỏi cho căn bệnh của mẫu thân, Ca Nhi muốn mẫu thâ
ra Cát Tường Thảo, còn cố tình che gi
ất xỉu, nên nàng đã nhường công lao này lại cho Tiêu Ngữ Phù. Nhị lão của Tiêu gia tưởng r
ều bất thường: "Ca Nhi, sao con biết Cát Tườn
vẫn luôn đọc y thư, dược tính của Cát Tường Thả
ẫu thân con sao?" Tiêu Chiến vô cùng kinh ngạc. Ông luôn nghĩ rằng nàng chỉ vì ham c
ó là sự thương hại dành cho Tiêu Ngữ Phù yếu đuối, do đó nàng giấu mọi
gốc, sao con không nói sớm chứ? Căn bệnh cũ này của mẫu thân đã kéo dài nhiều năm rồi, uống thuốc gì cũng kh
hi không đau đâu. Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của mẫu thân, d
rồi, sao có thể để mất con lần thứ hai được chứ." Tiêu
ảo! Bệnh của phu nhân có hy vọng rồi. Ngày thường Cát Tường Thảo rất quý hiếm, nhị tiểu thư quả thật rất có lòng. Bây giờ lão phu sẽ
gữ Ca giao lại toàn bộ phần Cát Tườ
ua thuốc thang không ngừng nhưng không thấy chuyển biến. Nay n
i nàng mãi mãi chỉ là người ngoài, trong lòng cảm thấy đau nhói, thân thể đột nhiên lảo đảo, su
p tức bước tới: "Phù Nhi, con sao vậy? Có phả
ính con người luôn thương cảm kẻ yếu đuối, mà Tiêu Ngữ Phù lại diễn rất đạt vai diễn của m
con đều là khuê nữ của mẫu thân, cả hai con đều
y là chiêu trò quen thuộc của Tiêu Ngữ Phù, thế là, bèn giả vờ nghiêm túc bắt mạch cho nàng
m, tỷ tỷ chỉ là bị hoảng sợ một chút
c khỏe con đã yếu ớt, không được suy nghĩ lung tung nữa nhé. Con và Ca Nhi đều là tâm can bảo bối của mẫ
áo lui." Tiêu Ngữ Phù dịu
hạ tới rồi!" Lúc này, h
ác siết chặt lại. Tên tra nam đáng chết! Nhưng lúc này, nàng chưa có kh
úng rồi. Nàng muốn bọn chúng phải nếm trải to
núi, muội không sao chứ?" Thiên Tư Trần lao thẳng vào sân,
uội muội..." Nàng ngập ngừng, giọng nói yếu
buông lỏng ra. Còn chưa đợi nàng nói hết câu, hắn đã thở phào nhẹ nhõm, và
g vào giây phút này, trong mắt hắn chỉ có Tiêu Ngữ Phù, cũng chỉ quan tâm tới Tiêu Ngữ Phù, hoàn toàn kh
uội muội đi." Tiêu Ngữ Phù nhỏ
êu Chiến và những người khác vộ
tới trước mặt Tiêu Ngữ Ca. Nhìn thấy vết thương trên t
ký ức kiếp trước lướt qua trong đầu nàng. So với nỗi đau đớn mà bọn chúng đã gây ra cho nàng bằng những hành vi như ức hiế
au ầm ĩ. Hôm nay bị thương, theo lý mà nói, lẽ ra nàng ấy cũng giống như trước đây, lao vào lòng hắn mà khóc lóc sướt mướt để tìm kiếm sự an