Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Đô Thị Đương Đại / Hôn nhân khó lường
Hôn nhân khó lường

Hôn nhân khó lường

5.0
161 Chương
Đọc ngay

Tôi nghi ngờ chồng đã bỏ thuốc cho tôi, con tôi không phải là con ruột của tôi, còn người giúp việc trong nhà thực ra chỉ để giám sát tôi! Con đường cùng này, chỉ còn cách quyết tâm làm tới cùng, không quay đầu lại, mới có thể tự cứu mình!

Mục lục

Bab 1 Một linh cảm không lành

Tôi tên là Lu Dani, năm nay ba mươi tuổi.

Trong số những người đồng trang lứa, tôi luôn là đối tượng khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Không chỉ sống trong một căn biệt thự riêng ở khu cao cấp của Thanh Thành, mà còn có một người chồng trẻ trung, điển trai và hết mực chu đáo, luôn yêu thương tôi như thuở ban đầu. Ai cũng khen ngợi anh là người chồng mẫu mực, hết lòng vì gia đình.

Anh ấy tên là Đặng Gia Triết, từng là một nhà tạo mẫu có tiếng, còn tôi trước đây điều hành một công ty thiết bị y tế với thu nhập hàng năm khá cao.

Sau khi kết hôn, tôi liền sinh liền ba đứa con xinh xắn đáng yêu. Vừa phải lo công việc, vừa chăm sóc con cái, chồng tôi rất tâm lý, sẵn sàng nghỉ việc để phụ tôi quán xuyến công ty. Dưới tay anh, công ty ngày càng phát triển vững mạnh. Còn tôi thì quyết định lui về làm nội trợ toàn thời gian, hưởng thụ cuộc sống, chăm sóc chồng con, trở thành hình mẫu "người phụ nữ thành đạt" trong mắt người ngoài.

Nhưng tôi phát hiện sức khỏe mình ngày càng sa sút: tóc rụng không ngừng, càng ngày càng buồn ngủ, người gầy rộc đi, trí nhớ giảm sút, tinh thần lúc nào cũng mệt mỏi, đầu óc thì lơ mơ.

Chồng tôi bảo tôi bị rối loạn lo âu điển hình, tìm đủ thầy thuốc danh tiếng, kê cho tôi rất nhiều thuốc bắc – loại thuốc đông y sắc uống, dặn chị Zhen, người giúp việc thân thiết trong nhà, sắc thuốc đúng giờ cho tôi uống.

Tôi không thể ngờ được, đó lại là khởi đầu cho việc tôi suýt mất mạng.

Hôm ấy, trong lúc đang ngủ mê, tôi lại bị cơn đau nhói ở đầu đánh thức. Lúc vô ý, tôi làm đổ bát thuốc mà chị Zhen vừa mang vào. Con mèo tham ăn trong nhà, nhân lúc tôi còn đang vật lộn với cơn buồn ngủ, đã tranh thủ liếm sạch từng giọt thuốc mà nó thèm thuồng từ lâu.

Đến khi tôi kịp nhận ra thì nó đã nhảy lên bậu cửa sổ, thảnh thơi liếm chân rửa mặt.

Khi chị Zhen vào lấy bát, tôi cũng không nhắc gì về chuyện đó, chỉ sợ làm phiền chị ấy phải sắc lại thuốc.

Nói thật, tôi đã ngán ngẩm thứ thuốc này từ lâu, chẳng thấy tác dụng gì cả. Nếu không vì nghĩ đến công sức của chồng tìm thầy bốc thuốc và tận tình chăm sóc, chắc tôi đã đổ đi rồi.

Từ ngày tôi đổ bệnh, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do chị Zhen gánh vác. Ngày nào chị cũng tất bật không ngơi tay, chẳng bao giờ than phiền, nhiều lúc tôi cảm thấy áy náy vô cùng.

Chị ấy chỉ hỏi han vài câu rồi lại tất bật lo việc nhà.

Tôi quay đầu nhìn lại chiếc khăn gối, lại thấy một lớp tóc đen rụng phủ lên trên, nhìn mà rợn người. Tôi thở dài, đưa tay gom tóc rụng lại, vo tròn thành một búi nhỏ rồi tiện tay nhét vào túi áo mặc ở nhà.

Đột nhiên phía sau vang lên tiếng "bụp" trầm đục, làm tôi giật nảy mình!

Tim tôi đập thình thịch, phải lấy lại bình tĩnh rồi mới dám quay sang phía kia giường thì phát hiện Riva, vốn đang ung dung ngắm cảnh trên bậu cửa sổ, giờ lại rơi xuống đất, nằm ngửa bốn chân, bất động không một tiếng động.

Lúc này tôi mới phát hiện, Riva – con mèo vốn đang ung dung ngắm cảnh trên bậu cửa sổ – đã ngã bịch xuống sàn, nằm soãi bốn chân, bất động, không phát ra tiếng động nào.

Cảm giác bất an kỳ lạ chợt dâng lên trong tôi.

"Riva!" Tôi gọi một tiếng, nó vẫn không hề nhúc nhích.

Lưng tôi lạnh toát, gai ốc nổi hết lên.

Bình thường mèo có tận chín mạng, lại còn rất giỏi giữ thăng bằng, sao có thể rơi từ bậu cửa sổ xuống mà lại nằm bất động như thế này?

Chẳng lẽ... nó chết rồi?

Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực, run lẩy bẩy, tôi cúi xuống xem thì thấy nó vẫn thở, nhưng như đang ngủ mê mệt!

Nhưng cái dáng ngủ này...

Chợt, một ý nghĩ kinh hoàng chợt ập đến trong đầu tôi!

Tôi theo phản xạ nhảy xuống giường, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, ôm lấy Riva. Thân thể nó mềm nhũn, ngủ mê man không hề tỉnh, hoàn toàn không có chút đề phòng nào.

Bất giác, tôi nghĩ đến bản thân mình: liệu mỗi đêm tôi cũng ngủ mê mệt như nó sao?

Chẳng lẽ là...

Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, tôi đã rùng mình, lạnh sống lưng như vừa bị dội nước đá, không dám nghĩ tiếp!

Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân quen thuộc, chắc là Đặng Gia Triết đã về...

Tôi theo bản năng ôm chặt Riva, leo lên giường, kéo chăn che kín con mèo với dáng vẻ kỳ lạ, điều chỉnh hơi thở, giả vờ ngủ say.

Cùng lúc đó, tay nắm cửa vang lên tiếng "cạch", tim tôi đập loạn xạ, thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt ai đó quét qua lưng mình, khiến tôi đau nhói như có ai châm vào lưng, bàn tay dưới chăn run lên không kiểm soát nổi.

Nhưng tiếng bước chân mà tôi tưởng sẽ tiến vào lại quay ra ngoài, và đúng lúc cánh cửa chuẩn bị đóng lại, tôi nghe Đặng Gia Triết hỏi: "Em uống thuốc rồi chứ?" …Những lời sau bị ngăn lại sau cánh cửa, tôi không nghe rõ anh nói gì.

Những câu sau bị cánh cửa ngăn lại, tôi không nghe được anh nói gì nữa.

Giây tiếp theo, tôi vội mở mắt, nỗi sợ hãi chưa từng có trào dâng, tràn ngập trong tâm trí. Tôi thậm chí không biết mình đang ở đâu, liệu đây có phải là mơ, hay tôi đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng?

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi không thể không liên tưởng đến bát thuốc vừa rồi.

Riva tôi nuôi đã nhiều năm, chưa bao giờ rơi vào trạng thái như vậy. Điều duy nhất khác biệt là nó vừa uống bát thuốc của tôi.

Ý nghĩ đó khiến tôi lạnh sống lưng, càng thêm hoảng sợ.

Chẳng lẽ, thật sự có người muốn hại tôi?

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 161 Một dự án tốt   Hôm nay00:24
img
img
Bab 33 Nghĩa kép
30/11/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY