ộng đậy, vẫn giữ nhịp thở đều đều và nhắm mắt, lắng nghe tiế
ất giác siết chặt lại, lò
chị ấy đang đứng ngay bên giường mình. Tôi cảm nhận được hơ
Chị ấy khẽ g
p, càng khôn
, lực khá mạnh. May mà tôi đã chuẩn bị tâm lý
lại khiến tôi nghe rõ mồn một. Câu này tuyệt đối không phải lờ
tai tôi. Câu này tuyệt đối không phải lời khen, tô
áng tỏ hơn, đúng
gờ xảy đến khiến tôi không kịp trở tay: Đầu tôi đau nhói như bị ki
g đầu ra vẻ khó chịu, nhưng vẫn g
phẫn nộ, kinh ngạc cùng tràn về, mắt tôi cay x
điều gì không tốt? Tôi luôn coi chị như chị em thân thi
đau nhói như kim châm, đau đến tận xương tủy nhưng chỉ thoáng qu
với mình. Bảo sao cảm giác đau ấy lại chân thật
au đó, mặt tôi bị vỗ đến "bốp bốp",
khác với thường ngày,
ông thể tin nổi Zhao Mingzhen lại có
a vào mặt, tôi mới nhận ra nế
cửa sổ, trong lòng tuyệt vọng tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này? Vì cớ gì m
ọng đã quay lại dịu dàng như thường lệ: "Ph
từ từ trở mình đối diện với Chị Zhen đang
ồi lại dịu dàng như không có gì xảy ra: "Phu nhân, giấc
hẳng, nuốt nước bọt rồi quay đi, tôi mới giả vờ thở dài đầy ai oán: "Chị Zhen, tô
ại nghĩ linh tinh rồi, ai mà chẳng có lúc ốm đau. Chị chỉ là sinh liền mấy đ
bì, như thể ngủ cả đời vẫn chưa tỉnh. Ngày qua ngày, tôi
ruột. Người ta nói, bệnh thì đến bất ngờ, khỏi thì từ từ mà. Đó là công việc của tôi mà!" Chị ấy nhìn tôi, "Ngủ nhiều mới mau khỏi b
gơ ngác nhìn theo bóng chị khuất dần, đưa tay sờ lên chỗ vừa bị châm
trên đầu ngón tay dính một c
ng lẽ
uốc trở lại, đưa đến trước mặt tôi,
vào chỗ vừa bị kim châm, rồi ngẩng đầu nhìn Zhao Mingzhen: "
GOOGLE PLAY