chiếc đĩa than nhạc jazz quý hiếm, mỗi chiếc đĩa là một lờ
húng tôi, và ánh mắt nồng nàn từng chỉ dành riêng cho tôi bắ
e lấp đi những ký ức và giấc mơ chung, đỉnh điểm là sự thờ ơ công khai của anh ta và nhận thức lạ
buổi dạ tiệc, và rồi một chuỗi những sự việc kinh hoàng về thể xác xuất hiện—đầu tiên là một cú "ngã vụng về" ti
c phẫu thuật cấy ghép nội tạng cưỡng bức để cứu bà của Vy Anh, biến cơ
g, theo nghi thức đập vỡ từng chiếc đĩa, từng lời hứa, một hành động hủy diệt mang
lưỡng để xóa sổ sự tồn tại của tôi, để lại tôi vật lộn với câu hỏi lạnh gáy: làm
bỏ rơi cuối cùng, gây sốc của anh ta theo đúng nghĩa đen là dâng tôi cho một kẻ săn mồi từ quá khứ củ
trang bị bằng chứng không thể chối cãi về những tội ác ghê tởm của anh ta, quyết tâm mãnh liệt vạch trần anh ta, già
ươ
Bảo Long tặng tôi là một
àng nhỏ cũ kỹ đầy bụi bặm vào b
"dành cho tất cả những cuộc trò
một lờ
năm mươi
lời hứa, được sưu tầm trong s
lời hứa ấy dường như mong manh như chín
đại gia công nghệ củ
ắt đầu một c
lý mới
ên cô ta một l
một âm thanh vo ve không
ợi ý nhà
xếp lại lịch
ái nhìn sâu sắc
i, giờ đây lại ánh lên một thứ án
ng mãnh liệt, gầ
ặp ánh mắt của cô ta tại m
ên nghiệp lạnh lùn
nghĩ, giống như đ
cô ta, con người mới mẻ, b
tôi quặ
của một điều g
đầu quên
cưới của chúng tôi,
quan trọng đột xuất" mà Vy A
ch tính này không
úng tôi, ngay cả khi anh đang xây
ời đàn ông tôi yê
cơn nhức nhối â
ết kế riêng trong phòng khách của chúng tôi, một m
thể chỉ
ể đếm ngược, để đá
ị hủy là "Những cuộc
ỡ kỷ niệm ngày c
a hét, khôn
ã sờn ở các góc vì chúng tôi đã
ếp hiện đại, tinh tươm của chúng tô
sắc lẹm,
diệt nhỏ bé, man
xong, còn lại
của tôi, một cuộc đếm ngược đế
biết được nghi thức bí mật n
t của tôi trong một tình h
chất, mỗi lần là
uổi khai trương triển lãm của tôi. Bu
c một giờ, g
Anh. Một khủng hoảng với việc ra mắ
còn không có vẻ
pop sến sẩm anh mua cho tôi sau khi chúng t
ắ
vỡ, thêm một mảnh quá kh
ổi đấu giá
là đồng
ống cho cô ta, cười trước những câu chuyện đùa
a anh là một màn
ạc cổ điển chúng tôi đã nghe khi lên kế hoạ
a anh ta thật sống động
tự do của tôi, nhưng mỗi tiếng rắc cũng v
n dần, một làn
a có thể nhẫn
ng niên của công ty
nhận một g
g tháng trời – một chiếc hộp nhạc cổ nhỏ, chơi b
ong về nó, về ý nghĩ
tay tôi và nói: "Chúng ta
u giá b
bảng của
ía bên kia phòng, t
ì xào lan k
ã thắ
khoảnh khắc, nghĩ rằng anh đã n
t nụ cười đắc thắng trên môi, v
hăm chỉ nhất mà anh biết," anh tuyê
ngạc nhiên,
, nghe một lúc
m, Bảo Long à," cô ta nói, đủ lớ
ự, thậm chí không nhìn tôi, l
ũ, nơi có một đài phun nước
thả n
khi va chạm. Tiếng nhạc tắt
g k
mặt mọ
của mẹ tôi,
đánh trời giáng, cướ
bội thật
trùm lấy tôi, lạn
a anh ta thật
ớc sâu, nướ
ôi lại, nhưng tôi đã k
gót, xắn chiếc váy d
sốc, nhưng tôi gần n
nhờn và những món đồ trang
ôi nắm lấy những mảnh
ớc, cơ chế ti
rẩy, nước nhỏ giọt xuống
hông hề hay biết. Hoặc có lẽ
ết cắt trên tay tôi từ những mảnh vỡ, chẳng
mẹ tôi, về ký ức, về sự coi thường tuyệt đối của
như một sự gắn bó ngoan cố, đau đớn mà tôi không thể cắt
khắc đó – cái lạnh, chất nhờn, nhữn
tin đồn đang
ong và nàng thơ bí ẩn Vy
gây quỹ, anh ta rạng rỡ nhìn cô t
ến vợ anh ta, người đang
nỗi đau riêng tư của chúng tôi trở
của một trong những đồng nghiệp của Bảo Long, nỗi
một dự án mà anh ta đam mê, một điều mà đội ngũ dày d
g bởi trí tuệ, sự
hiệp, tầm thường đã biến t
đã vứt bỏ năm năm hôn nhân để đổi lấy một
hứa của chúng tôi, bị biến thàn
là một trò đ
, Vy Anh đến n
à đang ở một cuộc h
iệu lạnh lùng, gần như thách t
yện gì,
phân tâm. Không vui. Tôi nghĩ
và sắc, bùng
đang làm anh
ngay lúc đó, như t
mặt tôi, và ngay lập tức
y?" anh ta hỏi, giọng điệu
ta về lời buộc
, một âm thanh
lớn như thế nào. Cả chuyện này... chỉ là một giai đoạn thôi. Một ng
h ta cho hành động của mình, cho mối tình c
sự coi thường
c bao trù
hy vọng nhỏ bé, ngoan cố
sự là kết
vứt bỏ mọi thứ chúng
g chiếc đĩa c
c là một
oảnh khắc đó, sẽ cho anh
ng vật kỷ niệm còn lại
o anh ta biết. Điều
àng để trái tim t
ôi là một chiến trường của n
ết tâm đã
t giớ
ng phòng nhạc, đang nhì
chuyện nghiêm túc," anh ta
ùng lên. Có lẽ đây là nó. Có lẽ anh ta sẽ x
ía tôi, vẻ mặt kh
anh ta bắt đầu, "
của tôi?"
Vy Anh... cô ấy thực sự rất chu đáo. Cô ấy có
i lạnh
nói gì vậy
tôi, nhưng cái nắm tay của anh
đến ở một thời gian. Để giúp chăm sóc em
ng đầy mưu mô trong đề nghị của anh ta
òng khách, cách chúng ta có
cố gắng kéo ra.
h ta siết chặt hơn
à chân tôi vướng vào m
mất thăng bằng
ối bao trùm là khuôn mặt anh ta, không
phải là mộ
một k
ta vào nhà
là người c
bội tột cùng, nỗi đau thể xác –
của anh ta