siết chặt trước l
nh biến mất, thay vào đó
uring mơ hồ vào quầy, rồi quay ngườ
sắc nét của nó là một sự sỉ nhục.
từ phòng ngủ của Bảo Lon
iọng Tú Quyên, rê
u vào ký ức An Hạ: "Đóa
ắng vàng ở Sài Gòn, khi tình yêu của họ cảm th
ũ khí hóa sự thân mật của họ, đ
mình ở đầu kia của căn penthouse. Nó gi
iường hẹp, nhìn chằ
gôi nhà hòa mình với thiên nhiên, không phải chống lại nó. Cô nhớ lại đường cong cụ thể của
g rơi, nóng hổi và im
g lại. Cô sẽ chịu đựng. Cô sẽ tìm thấy thời cơ của mình.
au, Tú Quy
người phụ nữ khác không
ại khi bà phục vụ bữa sáng cho Tú Quyên trên hiên nhà, đối xử với cô ta như một n
gia đình, vốn đã mơ hồ,
g tổ chức một bữa tiệ
hợp đồng mới của Vĩnh An, như
h, lòng trung thành của cô ta. Anh tặng cô ta một chiế
"giống như nhân viên phục vụ" – di chuyển qua đám đông, rót đầy nhữn
y, biết không. Ngườ
g khoe khoang cô PR đó
, nhưng An Hạ vẫn gi
bên cánh cửa kiểu P
không, An Hạ?" Giọng Tú Qu
nói cả, Tú Quyên. Cô không nợ
ôi đã yêu Long nhiều năm rồi. Từ hồi đại học. Cô đã có anh ấy, và cô đã vứt
óng ma. Anh ấyแทบ không ăn,แทบ không ngủ.
sống qua điều đó từ xa, bất lự
ng mạnh mẽ hơn. "Tôi đã giúp anh ấy xây dựng
hoảng
lại gần, giọng hạ xuống thàn
ng... tôi là người phù hợp. Tôi là người đã hiến tủy. Anh ấy không biết đó là tôi, anh ấy ngh
nh mà cô không hề biết, một bí mật mà Tú Quyên đã vũ khí hóa. Những ký억 mơ hồ của chính cô về một bệnh viện
môi. "Anh ấy là của tôi bây giờ, An Hạ. Anh ấy
tôi. Sinh nhật tôi vào tuần tới. Và tôi muốn có Long. Đó là
ú Quyên, vào sự khao khát
đầu chậm rãi. "Được thôi, T
ên rộng hơn, nhưng
n sắc bén. "Cô cần phải đảm bảo anh ấy hoàn toàn
lấy cánh tay, đôi mắt mở to với một nỗi đau kỳ lạ, đầy kịch tính. Rồi, với một chuyển động đột ngột,
ợn vang lên trong s