ôi. Cuộc sống thực sự của tôi, mục đích cháy bỏng tìm lại công lý cho mẹ, âm ỉ sâu trong lồng ngực, như một hòn than thầm lặng chờ ngày bùng cháy. Nhưng
diễu võ dương oai cô ta, ra lệnh cho tôi phục vụ rượu sâm panh cho họ, và trả cho tôi "phí dịch vụ" - một tờ polymer 500.000 đồng thô thiển cho "công sức" của tôi. Mỗi lần tương
h để cứu công ty đang trên bờ vực phá sản của anh, đã ẩn danh hiến tủy để cứu mạng anh khi anh bệnh nặng thập tử nhất sinh, hay đã một mình vượt qua cơn bão tuyết để
bóp méo thành lòng căm thù ghê gớm đến vậy? Sự bất công đau đớn là một cơn nhức nhối thường trực, một vết thương không ba
Tôi đã giả chết. Tôi đã xóa sổ An Hạ khỏi cuộc đời này, hy vọng anh cuối cùng cũng có thể được an toàn và thực sự tự do. Nhưng tôi đã học được rằng, tự do
ươ
hông phải là cuộ
ột chiếc lồng son, là tượng đài cho sự th
ẹ cô, bà Lan, là một hòn than âm ỉ được cô giấu sâu bên
ó cảm thấy xa vời
của Bảo Long, quá lớn, quá vui vẻ,
ng đi m
về phía lối vào, giả vờ mải mê
Giờ đây lúc nào cũng l
yên, ngọt đến phát bệnh, vọng vào. "Sau buổi thu
Giọng anh ta nhẹ nhàng, nhưng An Hạ biết rõ ngụ ý bên dưới. Mỗi lời
a tấn có
rở về từ cuộc sống yên tĩnh mà cô đã cố gắng xây dựng sau
n nhân. Cô gọi đ
xinh đẹp, luôn thành công, luôn là một sự tương phản rõ rệ
Tú Quyên là bạn tâm giao của anh, là chỗ dựa vững
Tú Quyên theo sau. Anh dừng lại, nh
Hạ," anh nói, giọng đều đều.
một tờ polymer 500.000 đồng từ ví
ách anh đánh đồng cô với người g
iết chặt mi
ùng cô thì thầm, giọng khản đặc. Cô nhìn Tú Quyên,
một tiếng cười
ông Sài Gòn. "Em ghen à, An Hạ? Sau từng ấy thời
Gòn năm năm trước không? Nhớ nh
đến An Hạ. Quá khứ. Anh
tư
học, những bản thiết kế cho các cộng đồng bền vững trải rộng xung
nói, vòng tay qua người cô. "Kiến Trúc Xanh V
anh với một cường độ kh
vậy. An Hạ biết đó là Lão Cường "Cá Mập", gã trùm bất động sản tham nhũng mà mẹ cô đã đấu tranh chống lại. Nhữn
ỏi tầm ngắm của Cường, cô đã đưa
ột công việc lương cao trong một tập đoàn lớn, rằn
hoài nghi, nỗi đau nhanh
đã hét lên, giọng lạc đi. "Sau tất c
n, Long," cô nói, trái tim mì
goảnh lại, hình ảnh khuôn mặt ta
ởng ti
một cuộc suy thoái kinh tế đột ngột, đã đẩy nó đến bờ vực phá sản. Anh gọi cho cô, hàng chục lần, nhữn
quỹ tín thác ẩn danh. Cô đã bí mật rót từng đồng vào Vĩnh An. Đó là sợi dây cứu sinh bí mật của cô d
n thầm thương trộm nhớ anh. Tú Quyên, người sau này đã "kỳ diệu" tìm thấy một "nhà đ
bởi sự cay đắng và mong muốn chứng minh cô sai, đã trở thà
ủa mình để truy lùng cô đến thị trấn nhỏ yên tĩnh nơi cô đang cố
ơn giản tuyên bố: "Em nợ tôi. Em sẽ cưới tô
cuộc sống này, là s
lý do thực sự cô đã ra đi. Đó là bí mật cô canh giữ một c
nh nghĩ Tú Quyên đã cứu anh. Sự trớ trêu đó l
n khi đó, một ký ức mơ hồ về ánh đèn bệnh viện và nỗi đau khi Bảo Long bị bệnh, điều mà tâm
đã đỏ hoe vì những giọt nước mắt không
i đau, cô b
đi một chút, gần như tò mò. "Vẫn còn mang gá
một động cơ ích kỷ nào đó để
y cả khỏi chính anh, vẫn là điều tối quan
nói, giọng étonnamment đều đều. "Anh n
cô giả vờ là. Tương lai của họ là một vùng đất hoang tàn