c cãi vã nảy lửa cuối cùng của chúng tôi trước lễ kỷ niệm ngày cưới. "Em ngồi ở n
đó. Anh ta đã quên những đêm tôi thức trắng, những chiến lược tôi
y hôn lúc đó, và
o con. Anh yêu em. Chúng ta hãy sửa chữa nó. Anh thậm chí sẽ làm lễ kỷ niệm ngày cưới m
hông đủ khả năng cho một đám cưới thực sự, chứ đừng nói đến một tuần trăng mật. Anh t
ã quên từ lâu, hoặc có lẽ,
gu ngốc trong tôi đã bám vào nó như một chiếc phao cứu sinh. Một tia hy vọng lóe lên
iết, từ hoa đến phông chữ trên thiệp mời. Tôi đã đổ t
y vọng đó và nghiề
thấy gì. Không phải tình yêu, không phải hận t
nướng. Tôi thức dậy không phải vì báo thức, mà
. Hàng chục cuộc gọi nh
Tôi để nó đổ chuông và
anh ta yêu cầu, giọng nói là
" tôi nói, giọng điệ
Mẹ anh gọi. Bà nói sáng nay em k
ấy tội lỗi. Để nhắc nhở tôi về vai
ng cao lên. "Em đã hứa sẽ chăm sóc họ. Em v
hật, không cay đắng. Sự trơ trẽn củ
tàn nhẫn. Mẹ anh ta, bà Kim, là một người đàn bà hợm hĩnh, coi thường tôi ra mặt, như thể tôi là người giúp việc. Họ không thể nào làm h
uối cùng cũng được t