ra, anh ta chỉ coi tôi là tấm bình phong cho mối tình
anh ta đã quỳ xuống cầu xin tô
ng 400ml máu, anh ta lập tức b
ơ nói với y tá: "Chút
xảy ra hỏa hoạn, anh ta
g chết của cô ta khôn
tôi bình tĩnh đặt tờ
ôn, trò chơi
ươ
ẩm Hằn
, anh ta chỉ coi tôi là tấm bình phong che đậy cho mối t
n nhà một mảng sáng bạc, giống như một lớp băng mỏng. Tôi ngồi trên ghế sô
a nă
ém. Phan Thiên Ngôn, chồng tôi, một giám đốc điều hành thành đạt, vẻ ngoài chững
anh An, giọng nói mang theo chút run
.. anh ấy vẫn kh
ng bạc. "Hằng, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Anh tớ là người cuồng công việc, có lẽ anh ấy quá mệ
t dòng nước ấm chảy vào trái tim đang lạnh giá của tôi
há vỡ lớp băng giữa hai chúng tôi. Nhưng khi tôi đang bận rộn tr
Phan Thiên Ngôn
rái tim đập thình thịch. Cánh cửa p
cảnh tượng khiến cả th
y, đôi mắt lạnh lùng thường ngày giờ đây tràn đầy sự dịu dàng và cưng chiều. Bàn
ện ra chứ?" Giọng Thanh An mang the
khinh thường. "An An, em biết mà, anh cưới cô ta chỉ vì ba mẹ ép buộc, c
ra, cuộc hôn nhân mà tôi đã dốc hết tâm sức vun đắp suốt ba năm qua,
ạnh toát, giống như bị rơi vào một hầm băng. Tình yêu mười năm của tôi, t
g món anh thích, sắp xếp tủ quần áo của anh ngăn nắp, chăm sóc từng chi tiết n
t cả đều
chỉ là một con ngốc
ội bởi cả chồng và người bạn thân nhất giống như hàng ngàn m
ột quyết định hình thàn
thúc
p tục sống trong s
mặt tái nhợt và đẫm nước mắt trong gương. Tôi đã lãng phí quá nhi
a Sài Gòn về đêm. Gió đêm thổi qua, lạnh buốt, nhưng không lạnh bằng trái tim
u, tôi gọi
p tôi một bản đơn ly hôn." Giọng tô
ôi đã quyết định rồi. Ngay khi Phan Thiên Ngôn trở về
rằng, anh ta lại trở
lao vào, khuôn mặt anh ta trắng bệch, ánh m
ta gọi tên tôi,
, trong lòng kh
áu gấp!" Anh ta thở hổn hển, túm lấy vai tôi. "Nhóm máu
ã rời sau một đêm không ngủ.
ng của tôi. Anh ta nghĩ tôi đang từ chối. N
uốn gì anh cũng đồng ý! Bất cứ điều gì!" Anh ta gần như quỳ xuống trư
óe lên trong đầu tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt
điều g
bất cứ
cay đắng. "Được thôi.
ta chưa bao giờ cho tôi. Tôi muốn xem, trong trái tim a
ột chút
u ngay lập tức, giống như sợ tôi sẽ đổi ý.
hối hả. "Anh Phan, cô Phan đang trong tình tr
ản bội, tôi vẫn không thể nhẫn
đứng dậy, giọ
ời đất quay cuồng, cả người suy nhược. Nhưng Phan Thiên Ngôn không hề liếc nhìn
cửa hé mở, tôi có thể thấy Phan Thiên Ngôn đang nắm chặt tay Thanh An,
át dao nữa, đâm sâu vào trái
đi. Khi đi ngang qua hành lang, tôi vô tình ngh
hứ? Cô ấy vừa hiến
thờ ơ và lạnh lùng. "Cô ta không sao đâu, sứ
đó chẳng
tôi, trong mắt anh t
i đã hoàn toàn vụt tắt. Trái tim tô
ào tờ đơn ly hôn trên bàn. Lần này, khôn
về. Anh ta có vẻ ngạc nhiê
à?" Anh ta hỏi
i mang theo mùi nước hoa của Phan Thanh An.
hiện lời hứ
h cúi xuốn
tránh đi. "Tôi
ên nhẫn. "Vậy em muốn gì? Tiề
đây." Tôi đẩy tờ đơn
ôi, ánh mắt lộ vẻ khó tin. Nhưng sự khinh t
nữa đây? Muốn dùng cách này đ
tôi không thể s
oại của anh ta reo l
Đà Lạt nghỉ dưỡng.
ức thay đổi, trở nên dịu dàng và cưng
ta cầm lấy cây bút trên bàn, không thèm nhìn
c. Anh ký cho em đây, hài lòng
g bàn, vội vã rời đi, k
hôn, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi. Nhưn
i thì thầm với không