/0/95909/coverbig.jpg?v=20251107021207)
hôn phu tám năm của tôi, Phạm Quân T
ứu mạng cho cha cô ta, người
ta vì cô ta mà hoãn lễ đính hôn, ép tôi uống rượu thay đến xuất huyế
điều hết bác sĩ giỏi nhất đi chăm sóc cô ta b
ta mà ra tay đánh đập tôi, khiế
i lại là mẹ mất con tan, trái
kéo vali rời đi, tôi đã thề rằng, cuộc đờ
ươ
u Gia
à tôi đã yêu suốt tám năm thanh xuân, đã đích thân lái chiếc xe sang trọng của anh về
là Kỷ Kh
ắng tinh khôi, mái tóc dài đen mượt và đôi mắt ngấn
há sản. Ông ấy vừa qua đời vì một cơn đau tim đột ngột. Trước khi nhắm mắt, ông đã nắm lấy tay Trung,
trầm khàn mệt mỏi. "Anh nợ ông ấy một mạng sống, nợ cả gia đình
ã tin
, tin vào những lời thề non hẹn biển anh đã n
tôi
sắc bén nhất, từng nhát, từng nhát một, róc đi t
c tế xa hoa b
ưng không thể át đi được mùi nước hoa đắt ti
ánh D
hạm Quân Trung. Chính xá
người run rẩy như một chiếc lá trong gió, bám chặt lấy
n vỗ nhẹ lên lưng cô ta. "Không sao, c
nh mắt có chút né tránh.
âu vào lòng bàn tay. "Em nghe thư ký của a
quay về phía Khánh Duyên đang ho khan vài tiếng
giống như m
o Quân Trung một cách cung kính rồi
lại, ngăn cá
au khi giải quyết xong mớ hỗn độn của công ty, anh đã không ngủ một giấc trọn vẹn suốt cả tuần lễ. Vậy mà
ột vài nữ y tá đi ngang qua, l
hê của CEO Phạm sao? Sao lạ
t cô tiểu thư, cưng chiều lắm. C
lễ đính hôn sắp
đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi cảm th
uân Trung dìu Khánh Duyên bư
ước tới, cố gắng giữ ch
dõi." Anh nói, thậm chí không nhìn tôi một lần. Anh ra
thưa gi
ôi, "Chị Thu Giang, có phải... có phải em đã làm phiền anh Trung
ằng tay ra khỏi tay Quân Tr
iọng anh có chút tức giận. "Em đang làm cái gì
ng cho anh..." Khánh Duyên bắt đầu nức nở
cùng dịu dàng. Anh lau nước mắt cho cô ta, giọng nói mềm đi t
lạnh lùng. "Giang, em về trước đi.
. "Chỉ còn một tuần nữa thôi, còn rất
ng chút do dự. "Sức khỏe
ân Trung, anh có biết lễ đính hôn này có ý nghĩa với em thế nào
mất kiên nhẫn. "Chỉ là một buổi lễ mà th
. "Hay là em ghen tị với Duyên? Em t
vội vàng phủ nhận
nhà đợi anh." Anh nói, giọng điệu
thêm lời nào, dìu Khánh Duy
chãi, nhưng vòng tay anh giờ
ả bệnh viện. Vị hôn thê bị b
nhìn những tấm thiệp đính hôn màu đỏ thẫm trên bàn. Tên
nh hôn bị hoãn lại vì lý do sức khỏe của tôi. Mỗi
trở về, người đầy mùi rượ
ền bước tới ôm tôi từ phía sau.
nh, không muốn nghe bất kỳ lời giải
ô ấy ổn rồi. Bác sĩ nói cô ấy bị tr
m c
àn hảo để tr
biết em chịu thiệt thòi. Nhưng anh và Khánh Duyên khô
ớc mắt tôi không kìm được mà rơi xuống. "Tại sa
cho tôi. "Giang, em có tin
ngác n
liên kết đặc biệt. Anh là quý nhân của cô ấy, có thể giúp cô ấy vượt qua kiếp nạn này. Nếu anh
à. Chờ anh giúp cô ấy ổn định lại, anh nhất định sẽ cho
bó sâu đậm khiến tôi khôn
n tôi kiên nhẫn, chỉ cần tôi bao
một người đàn ông đã thay lòng, mọ
thự của chúng tôi. Cô ta chiếm lấy phòng ngủ dành cho k
những chậu hoa tôi yêu thích, thay bằng nhữ
i gì, mặc cho cô ta
lụa cuối cùng cho buổi triển lãm sắp tới. Xưởng vẽ này nằm ở tầng áp
nh Duyên bước vào, trên người mặc c
o được không?" Cô ta hỏi, nh
ống, cau mày. "Cô
Đó là những cuốn sổ tay ghi chép công thức pha màu vẽ lụa bí truyền của mẹ tôi, bà Hoa, chủ một
n bước tới, thản nhiên rút một cuốn
lao tới giật lại cuốn sổ. "Đây là đ
ổ vào lòng, trái t
Duyên bĩu môi, vẻ mặt đầy tủi thân. "Em chỉ muốn tìm hiểu thêm về
iện. Còn đây là đồ riêng của tôi." Tôi lạnh l
vào. Anh vừa đi làm về, trên
ì vậy?" Anh
nói run rẩy. "Anh Trung... em... em chỉ muốn mượn chị Giang một cu
in lỗi... em không biết là chị ấy ghét em đến vậy... E
ễn lại vở kịch cũ, qu
i, ôm vào lòng vỗ về. "Ngoan, đ
mắt lạnh như băng. "La Thu
inh. "Là cô ta tự ý vào xưởng vẽ
không?" Anh gầm lên, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt. "Duyên chỉ muố
ủa mẹ em!" Tôi hét lạ
ể làm gì?" Anh nói một cách tàn nhẫn. "Em không cho Duyên mượn, được thôi.
ước, định giật lấy
ầu nguầy nguậy. "K
i dường như đã chọc
sự kiên nhẫn của anh!" Anh ng
đột nhiên hét lên một tiếng th
tay, vẻ mặt đau đớn tột cùng. "
máu đang rỉ ra. Rõ ràng là do chí
ô ta. Anh nhìn vết thương trên tay cô ta, rồi ngẩ
oảng sợ lắc đầu. "Em k
ớc tiến về phía tôi. "Anh đã cảnh
iơ ta
ố
rời giáng xuố
xuống đất, đầu va vào cạnh bàn. Tai tôi
ông thể tin vào n
ng từng nói sẽ bảo vệ tôi cả
gười phụ
anh lạnh lẽo, không một chút cảm xúc. "La Thu Giang, tốt nhất em nê
Anh bế Kỷ Khánh Duyên lên, nhẹ nhàng như đan
ốn sổ tay của mẹ tôi, thứ mà anh vừa giằng được
ày. Cứ từ
cửa s
a tôi cũng
n ra khắp cơ thể. Nhưng không thể
c nhỏ. Anh đã cuống cuồng tìm bông băng, cẩn thận sát trùng rồi dán băng cá nhân cho tôi. Anh còn
là để vẽ ra những kiệt tác,
, chính bàn ta
i, hòa cùng với vị m
g biết đã qua bao lâu. Cho đến khi chân ta
t cùng hóa thà
gay khoảnh khắc đ
n thoại ra, bấm một
một giọng nữ vui vẻ vang lên, "Gian
hân duy nhất còn lại của tôi trên đời. D
phòng ngự cuối cùng trong tôi sụp đổ.
ra?" Dì Lan hoảng hốt. "Có phải thằn
ả lời được,
Con xem, ngày xưa dì cũng vì một thằng khốn mà..." Dì Lan tức giận mắng một tràn
gắng trấn tĩnh lại. "Dì ơi.
hật không? Con quyết định rồi à? Tốt quá rồi! Cuối cùng con cũng c
đời mình vào một người đàn ông. Năm đó, chính dì cũng vì bị phụ bạc mà quyết định
đi? Để dì đặt
t." Tôi lau nước mắt.
ậy đi! Đến sân bay thì
i, tôi nhìn r
đêm nay không có
tuần
a thôi, tôi sẽ
ng đã khiến tôi đau

GOOGLE PLAY