/0/95861/coverbig.jpg?v=b897aa890f4627adc68f813d6c4a26ac)
o chị gái cùng cha khác mẹ của tôi suốt hai năm. Ngay cả tr
t cái tát tự vả vào mặt, cô
mảnh thủy tinh, sai người đánh gãy bàn t
y, em đi tù t
thứ của tôi đều bị hủy hoại. Trá
muốn tôi thay em gái gả cho một người đàn ông tàn phế, đổi lại là 10 tỷ tiền hồi môn của mẹ t
ươ
ng Thủ
tình nhân mà ngay cả trong những khoảnh khắc nồn
ay cũ
ư bị thiêu đốt dưới những nụ hôn và va chạm của anh. Hơi thở của an
của anh, những ngón tay khẽ siết lại,
riền miên, anh thì thầm một cái tên bên t
h Nh
tôi chợt
n tay vô hình bóp nghẹ
. Ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ hắt vào, soi rõ đường nét góc cạnh và đôi mày kiếm chau lại của anh. Đôi
đó, nhân vật chín
ứ chi, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Tôi
cùng cha khác
đen sâu thẳm nhìn tôi, không một gợn sóng, chỉ có sự chiếm hữu lạnh lùng. Anh cúi xuố
trung
tại tàn khốc. Tôi nhắm mắt lại, che giấu đi sự ch
thế thân. Nhiệm vụ của tôi là diễn cho t
ôi môi của mình. Hơi thở của chúng tôi hòa quyện vào nhau, nhưng t
lùng, còn tôi
ỏi người tôi không chút lưu luyến, giống như
hế sofa. Thân hình cao lớn, hoàn hảo của anh khuất sau lớp vải
ái tim còn đau hơn gấp bội. Tôi máy móc mặc lại qu
iếc máy quay mini đang được giấu kín sau chậu
khe khẽ vang lên trong căn phòng tĩnh l
lẽo của kim loại truyền vào lòng bàn tay. Đây l
ắc chứng "lãnh cảm", không thể gần gũi bất kỳ người phụ nữ nào. Bà muốn tôi, một vũ công có ngoại hình v
để ghi lại "quá trình
n vì ơn tài trợ của bà Triệu đã giúp tôi theo đuổi nghiệp múa
rong góc, khí chất lạnh lùng nhưng cao quý như một vị thần Hy Lạp, tách biệ
u sở thích của anh, học cách pha loại cà phê anh thích, cố gắng xuất hi
ữ của anh, không phải bằng tình yêu,
một quy tắc bất thành văn: không hỏi về quá khứ, không can thiệp vào
vỡ quy tắc cuối c
ên giường. Triệu Tâm Lực đã mặc xong quần áo
" Tôi đưa thẻ
động, như thể đó chỉ là một thứ đồ vật vô tri
anh lạnh băng.
đưa thẻ nhớ cho anh, và anh đều nhận lấy. Dù anh có x
Lữ Linh Nh
ại nhói lên mộ
một tháng. Tôi vô tình vào thư phòng của anh
i đang múa trong vườn hoa của biệt thự. Dáng người uyển chuyển
rên bức ảnh đó, k
khuôn mặt của tôi bằng một khuôn mặt khác.
inh
ng rỗng. Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao Triệu Tâm Lực lại chọ
hế thân. Một cái bóng đá
mà tôi từng ảo tưởng là tình yêu, hóa ra đều không dành
hành trăm mảnh, rồi bị n
gìn giữ suốt bao năm qua,
lùng của Triệu Tâm Lực kéo tôi về t
ọng trong đáy mắt. Tôi máy móc gật đ
nên kết
bay đến Par
gọi anh lại khi
, nhưng không
iọng tôi nhẹ bẫng, như thể đang nói chuyện
ng như cảm thấy lời nói của tôi
sự mỉa mai và chua chát. "Ý là, tôi
anh trả lời, tôi qua
ứng sững ở cửa một lúc lâu,
ớ trong lòng bàn tay. Khóe miệng tô
ủa tôi đã
ã giúp con trai
hận lấy phần thưởng

GOOGLE PLAY