ng Thủ
hìn thẳng vào mắt cô ta, giọng
ời giả tạo này. Mọi thứ thuộc về L
ng hề có ý cười. "Ghen? Chị nghĩ m
ột mũi dao sắc nhọn, đâ
biết tại sao anh Lực lại ở bên cạnh chị không? Vì chị có vài phần giống tôi. Anh ấy
ấu sau lưng đã siết chặt lại,
ghị mà chính tôi cũng cảm thấy nực cười. "Nếu cô đã
Tự tay dâng người mình yêu cho
ị nghĩ đơn giản quá rồi. Lữ Hương Thủy, chị quên mình đã bị nh
áng thương. "Nghĩ lại cũng tội nghiệp cho chị. Mẹ mất sớm, bố không thương, b
những mũi tên độc, găm thẳng và
g bệch. Những ký ức bị tôi
u thương một mình
an. Linh Nhi còn nhỏ,
làm khó chúng tôi.
ời đã từng hứa sẽ bảo vệ tôi, lại lạnh lùng nói: "Con
hông qua
i sao? Tại sao tôi phải chị
ọng tôi khàn đi. "Cơ hội đi du học ở họ
ở nên điên cuồng. "Lữ Hương Thủy, tôi muốn cướp đi tất cả mọi
ới cô ta nữa. Tôi xoay n
g Lữ Linh Nhi độ
máy, cô ta đã lao tới
ản
Tôi còn chưa kịp định thần, Lữ Lin
e miệng nhếch lên m
xuống. Ký ức mười năm trước lại hiện về. Cũng là một cái tát,
liệu có
i giải thích đều vô ích. Tôi cười lạn
ãi khi tôi vung chai rượu xuống
ng
lên. Anh lao đến, che chắn trước mặt Lữ Linh
ắng hỏi Lữ Linh Nhi, giọng
ước mắt, trái tim như bị bóp nghẹ
xin lỗi cô ấy!" Giọng Tr
t anh, kiên quyết lắc
ột nhiên lạnh đi. Hai vệ sĩ cao lớn bước lên, mộ
n, cả người khuỵu xuống, quỳ thẳn
hắp cơ thể. Tôi cắn chặt môi, má
Nhi, lạnh lùng nói: "Cô ấy tát em
ầy vẻ giả nhân giả nghĩa. "Anh Lực, hay
lạnh, anh nắm lấy tay Lữ Linh Nhi
h
ôi nóng rát,
rú lên, nép vào l
anh khi nhìn Lữ Linh Nhi. Còn tôi, anh chỉ
đáy vực. Mọi lời giải th
ấy." Anh l
i, ánh mắt vẫn
vào mặt tôi. Từng cái, từng cái một, m
i chảy ra từ khóe mi
chặt răng, không
ản
khác đập mạn
i nhìn thấy nụ cười đắc thắ

GOOGLE PLAY