/0/95851/coverbig.jpg?v=053eb946fb3d781f2eae8da7b5dffc5f)
suốt ba năm, tôi cứ ngỡ mình có một cuộc hôn
iệt, tổng tài của một tập đoàn hàng đầu, và ba năm qua chỉ
"Chỉ là một con nhỏ mồ côi bám víu thôi. Đ
on của anh, anh lại nghe lời tiểu
n lạnh lùng ra lệnh cho thuộc
của mình, đẩy người vợ mà anh ta
thay đổi thân phận để quay trở lại. Diêm Tuấn Kiệt, món nợ máu
ươ
Bích
hiện ra người chồng mà mình tưởng là một võ sĩ tự do nghèo khó thực c
gàn lẻ chín m
m thấp này, cùng anh trải qua những n
ông to sụ, khiến nó trở nên nặng trịch và bết dính vào da thịt. Tầm nhìn của tôi qua hai cái lỗ nhỏ trên đầu con
i sẽ có đủ tiền mua cho Tuấn Kiệt một đôi găng tay boxing mớ
làm việc. Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc bộ vest được cắt may tinh xảo bước xuống. Dáng người cao lớn,
tôi như n
Tuấn Kiệt.
u lần. Anh không có vẻ mệt mỏi và bụi bặm sau mỗi buổi tập. Anh đứng đ
phía bên kia xe, khoác tay anh đầy thân mật. Cô ta ngướ
danh giá mà báo chí vẫn ha
g chiều mà tôi chưa bao giờ được thấy,
vật run lên bần bật. Cơn choáng
Chắc chắn là
cổ tay Bạc Duyên Dáng, chiếc bùa
quỳ suốt ba ngày ba đêm, dập đầu đến trán sưng tấy, rướm máu. Tôi
i khàn đi vì xúc động: "Lam à, đây là món quà quý giá nh
ại nằm trên cổ tay m
hàng ngàn mảnh thủy tinh vỡ vụn đang cứa
hỏi túi, bấm vào số máy quen thuộc. Tôi cần m
ủa Bạc Duyên Dáng, khẽ cau mày, rút điện thoại ra. Anh liếc
của tôi n
đó, nhưng đôi chân đã mềm nhũn.
lại, lo lắng hỏi: "Em sao vậy Lam? Sa
cái đầu gấu nặng trịch. Không khí mát lạnh từ điều hòa phả v
? Mặt trắng bệch
không thể thố
làm thay cho. Đúng là khổ thật, chồng
làm
a chát và điên dại. Nước mắt cứ
bước chân và giọng nói quen thuộc
ơi này không hợp với anh chút nào
n thôi." Giọng Tuấn Kiệt
ười ta nói anh
ở, trái ti
ám víu thôi. Cô ta tự cho mình là vợ anh. Anh chỉ đang chơi đùa với cô ta một chút cho mới lạ
i đ
m giác
ồi sẽ
ao đâm thẳng vào tim tôi. Máu từ vế
Bạc Duyên Dáng v
êm chỉ có thể là e
à tôi đã cầu xin cho anh, và đeo nó vào cổ tay Duyên Dáng. Anh nói, giọng dịu d
àn tuyệ
au ập đến từ sâu trong ký
ức vỡ vụn đột
ăm t
hớ ra
hớ tấ
Bạc Duyên Dáng. Tôi nhớ mình đã tức giận bỏ đi
lòa. Tiếng phanh
oàng khiến tôi mấ
với tôi rằng chúng tôi là vợ chồng, rằng anh là một võ sĩ nghèo, và
cô ấy nai lưng ra làm lụng, chắt bóp từng đồng vì an
một trò chơi
ã tin vào tình yêu chân thà
ay tôi rung lên. L
lại thắng được mấy triệu, anh về mua cho e
ì chả trị giá ba m
hi hàng tỷ đồng cho Bạc Duy
nhường nào. Tôi nhớ những ngày anh về nhà với vết bầm trên mặt, tôi đã đau lòng xoa thuốc cho anh. Tôi nhớ những lần anh nói ti
là gi
t màn kịch được d
t. Nó không còn đau
ỉ còn lại một su
thoát k
hiến anh t
ẽ giả

GOOGLE PLAY