của Lý
, tôi
chút một gặm nhấm sự bình yên cuối cùng của tôi. Tôi có thể tưởng tượng ra cản
vẫn lọt vào, xoáy sâu vào tâm trí. Trái tim t
ưng khi tôi xuống nhà, Vương Mi đã ngồi ở bàn ăn, trôn
của một nữ chủ nhân tương lai. "Sắp tới sinh nhật anh Trọng rồi, em có ý
ước khựng lại. B
Từ việc lên danh sách khách mời, chọn địa điểm, cho đến việc tự tay làm một chiếc bánh ke
đây đã trở thà
hị dâu cứ tự quyết định đi. Dù sao thì khẩ
u dàng trong ký ức của tôi đã biến mất, chỉ
anh có chút không vui. Anh đã nghe thấy cuộc đối thoại của
vào mặt tôi. Anh đang gạt tôi ra khỏi thế g
"Em lại định ra ngoài à? Dạo này em lạ lắm, suốt ngày
hấy nực cười. Tôi đã làm gì sai? Chỉ vì tôi kh
hích lúc này đều trở nên vô nghĩa. Tôi ch
ải. "Con gái lớn rồi, cũng cần có không gian riêng. Biết đâu Trinh Nữ đang hẹn hò với ai
g giúp tôi, nhưng thực chất lạ
hêm khó coi. Anh kéo ghế cho Vương Mi, rồi nắm tay cô ấy,
nh nói với Vương Mi,
, bỏ lại tôi một mình t
m mới lại trào dâng. Tôi phải đi. Phải thoát khỏi cái lồng
m lại bầu trời
xối xả như trút nước. Tôi đang trên đường từ t
ven đường, nhìn màn mưa trắng xóa. Lạn
đến mấy, Hứa Minh Trọng cũng sẽ lái xe đến đón tôi. Anh sẽ cầm một chiếc ô lớn, che cho tôi, còn bản thân thì ướt
bây
a. Tôi phải tự mình đối mặt với tất cả
axi thì điện thoại rung lên.
ô ta đã đăng m
àng sang trọng. Trên ngón tay cô ta là một chiếc nhẫn kim cư
nhịp. Đính hôn.
sự trống rỗng, một sự bình thản đến đáng sợ. Giống như một bệnh nh
i thật sâu, mở
g chữ, không m
g anh hai
hưng nó giống như một nhát dao cuối cùng, cắt đứt s