của Lý
Minh Trọng hay Vương Mi. Giống như một diễn viên phụ đã
i gọi t
anh bây giờ, sự tồn tại của t
ến ngày tôi rời khỏi đây. Ngày tôi bay đến Mỹ cũng chính là ngày sinh nhật của Hứa
hòng này, tôi đã ở suốt mười năm. Mọi n
năm lớp mười, khi tôi bị điểm kém và khóc suốt một đêm. Anh đã nói
áp, nhưng bây giờ, nó lại khi
ẹp. Dọn dẹp tất cả những gì th
mua cho tôi trong những chuyến công tác, những tấm vé xem phim chúng
ng món đồ là một kỷ niệm, t
uốn sổ cũ kỹ. Cuốn nhật ký đầu tiên của tôi. Bìa s
non nớt của cô bé b
. Có một anh trai rất đẹp trai đã cho mình kẹo. Anh ấy tên
hổi rơi xuống trang giấ
vì là "đứa con riêng", chính anh đã đứng ra che chắn cho tôi. Anh nắm tay tôi, lớn
của anh thật cao
ang một t
ng sợ, có anh ở đây.' Câu nói
ể kìm nén. Tôi đã ghi nhớ câu nói đó, khắc sâu nó
, tay run run. Tôi không
ang lên trong căn phòng tĩnh lặng, đau đớn và dứt khoát. Kỷ n
rang cuối cùng, cửa p
đó. Vương Mi đang khoác tay anh, n
có muốn..." Vương Mi dừng lại, ánh mắt cô ta rơi
ông tr
tóc hình con bướm mà tôi vừa vứt vào thùng. "
óc bồng bềnh của mình, quay sang
nh nói, tôi giống như một con bướm nhỏ, cần được che chở. Tôi bị dị ứng với kim loại, nên anh đã đặ
t đẹp, và cũ
nh mắt anh lại đang nhìn tôi. Một ánh
ra lệnh: "Vương Mi đã thích
ông còn là người bảo vệ tôi nữa. Anh đang cùng người phụ
n sóng lạnh buốt dâ
ột nụ cười rạng
o em cũng không cần nữa rồi." Giọng tôi nhẹ tênh,
ứng lại. Ánh mắt của H
ết định rời đi của tôi, chưa bao