/0/95786/coverbig.jpg?v=20251107002442)
huận của Trác Võ Hoài, nhưng anh ta
ôi đến trọng thương, còn dùng
ể bênh vực tôi, mà là để bảo lãnh cho cô ta. Anh ta
làm lo
vào kho lạnh, hạ nhiệt độ xuống mức thấp nhất, suýt nữa t
hơi thở yếu ớt, tôi nhìn thấy anh ta đ
lại chỉ là sự sỉ nhụ
của mình, tôi cầm lấy micro và tu
bỏ hôn ước với Trác Võ Hoài! Đồng thời,
ươ
Đan Tâ
g với thực. Nhưng thực tế, anh tài trợ cho một hot girl mới nổi, tôi liền nâng đỡ một sinh viên kiến trúc
úng tôi là oan gia ngõ
i làm tất cả chỉ để an
ói với gia đình mình: "Kết hôn thương mại cũn
ộc, đâm sâu vào tim tôi, khiến tôi
, vậy thì phải khiến anh m
đến một ngày, chàng sinh viên kiến trúc mà tôi tài trợ, Phạm Thảo Đường
hôm nay. Em không có gì để báo đáp, chỉ có tấm thân n
Trác Võ Hoài đi. Anh ta
hư ngày nào, nhưng từng chữ từng chữ lại như một tảng đá lớn ném
rỗng và lạnh lẽo đến đáng sợ. Trên bức tường đối diện, tấm ảnh cưới phóng to của chúng tôi vẫn treo ở đó. Trong ảnh, anh mặc bộ vest trắng lịch lãm, gư
m năm
a bao giờ đề cập đến chuyện kết hôn. Mỗi lần tôi nhắc đến, anh đều dùng lý do công việc bận rộn để thoái th
anh khôn
tài giỏi, đẹp trai, là đối tượng trong mộng của không biết bao nhiêu cô gái. Còn tôi, người thừa kế duy nhất c
anh tò mò hỏi: "Đan Tâm tốt như vậy,
, giọng điệu đầy vẻ khinh m
người luôn tự hào và kiêu hãnh, phả
không bao giờ có điểm giao. Nhưng số phận thật trớ trêu, vì lợi ích thương
thay đổi tất cả. Có lẽ sự chân thành của tôi sẽ c
tôi
girl mạng tên là Lê Lệ Hằng. Anh đưa cô ta tham dự các bữa tiệc, mua cho cô ta nhữn
n đó như một cái tát
n anh. Nhưng đáp lại tôi chỉ là sự im lặn
điệu không một chút cảm xúc. "Cuộc hôn nhân này chỉ là một gi
i không bao
h yêu
hát nó, khao khá
thân, có nên từ bỏ không? Có nên buông tay
ăn sâu vào máu thịt, trở thành một phần của tôi.
ến bâ
quẩn quanh trong đầu tôi. Chiếc cân trong lòng tôi, vốn l
bao nhiêu năm
t ngột bị mở ra. Lê Lệ Hằng, khoác trên mình bộ váy hàng hiệu m
ngôn thuận của anh Hoài sao lại ở nhà một
ên một dự cảm không lành. "Sa
hẩu chỉ có tôi và
Hoài cho tôi đó. Anh ấy nói, dù sao sau này nơi này
bóp nghẹt. Anh ta... anh
ằn giọng, cố gắng kiềm c
mình còn là cái thá gì? Anh Hoài đã chán ngấy cô rồi.
ười bạn đi cùng. Họ lập
" Tôi lùi lại, lưng chạ
g cười khẩy. "Dạy cho
về phía sau. Cơn đau nhói từ da đầu truyền đến khiến
há
trong căn phòng trống rỗn
, giọng điệu đầy hả hê. "Để cho cô ta biết
gười lại, bất lực chịu đựng. Từng cú đấm, từng cú đá như đang
xổm xuống, dùng mũi giày
ia? Cảm giác bị người khác
ng gót giày nhọn hoắt giẫm mạnh lê
A
i hét lên một tiếng. Cảm gi
người vệ sĩ của gia đình tôi vội vã chạy vào, nha
g sao chứ?" Trưởng
nhìn Lê Lệ Hằng bằng
bọn họ đến đ
thương trên người tôi và bộ dạng thảm hại
Tôi muốn truy cứu đến cùng. Tội cố ý gây th
ợ, vội vàng gọi đi
lăm phút sau,
tôi, lông mày khẽ nhíu lại một chút, nhưng
tức giận: "Trác Võ Hoài, cô ta dẫn người đến nhà đánh em, còn
g. Tôi không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy viên cảnh sát trưởng liên tục
không thể tin
Tại sao lại thả họ đi?" Tôi h
lẽo và xa cách. "Đường Đa
àm loạ
tôi. Uất ức, đau đớn, tủi nhục, tất cả cảm xúc
không những không bênh vực em, mà còn dung túng cho kẻ đã h
chỉ lạnh lù
yện. Anh sẽ phạt cô ấy," một lúc
h
y nước mắt. Cô ta suýt nữa đã giết ch
đang đứng đó, che chở cho người phụ nữ khác, dịu dàng lau nước mắt cho
anh, lại bị bỏ lại phía sau, một mình, với đầy
ng, xối xả và lạnh buốt. Từng giọt mưa như từng giọt nước mắt củ
han một câu. Mỗi khi tôi gặp khó khăn, anh chưa bao giờ
nh đã lo lắng không yên. Cô ta chỉ cần rơi một gi
cuối cùng c
chấp của tôi, trong mắt
nát vì cú ngã. Tôi tìm đến số của Phạm
..." Giọng
vậy?" Giọng Thảo Đường ở đ
, cố gắng để giọng nói c
ói lúc trước, c
còn! Chị... chị
dài trên má, hòa vào làn nước mưa lạnh buốt. "Thảo Đ

GOOGLE PLAY