/0/95781/coverbig.jpg?v=a08ce4c15d10f7302aa0c315004fe910)
để cứu mạng vị hôn phu
ỳ gối trong mưa bão, thêu áo
áu của tôi để cứu mẹ của tình địch, thậm chí còn uy
ạnh, mặc cho quả thận duy nhất còn l
h ta cả trái tim mình, tại sao đổi lại
y trở lại năm mười chín tuổi,
ươ
ảo Ly
n để cứu mạng, giờ đây lại bắt tôi quỳ gối trong mưa bão,
m, soi tỏ gương mặt tái nhợt của tôi. Mưa quất vào khung kính, âm t
lỏi vào từng tấc da thịt, đặc biệt là vết sẹo bên hông trái, nơi quả thận của tô
ạnh như băng: "Thưa cô Lục, cậu Cường dặn, nếu trước bình minh mà cô vẫn
, những cuộn chỉ ngũ sắc lấp lánh dưới á
, xoay người rời đi, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà vang lên từng tiếng,
ở trên tay. Đó là màu đỏ của hỷ sự, nhưng trong mắt tô
tại sao anh lại thích c
ợng hoàng là vua của các loài chim, tượng trưng cho sự cao quý và vĩnh cửu. Giống n
nhất, không
vì một lời phán của thầy
ười khác. Anh ta trở nên mê tín một cách mù quáng. Thầy bói nói
nực
hận gấp, chính tôi đã không do dự mà hiến một quả thận của
ẫn ngày đêm mong chờ đám cưới của chúng tôi. Lời hứa bên
Khâu Ánh Thy, con gái của m
a anh ta, giờ đây lại phải quỳ gối ở đ
giọt máu đỏ thẫm rỉ ra, hòa vào m
ền đến, nhưng không thể nào
a ùa vào. Khâu Ánh Thy khoác trên mình chiếc áo choàng lông chồn đ
i chế giễu. Cô ta bước đến, cúi xuống nhìn tác phẩm tr
ốp
nh giòn gi
ng rát. Tôi ngước lên, nhìn và
gò má. Tôi không khóc vì cái tát, tôi khóc cho s
tiếng. Họ là những người làm trong nhà, những người đã từng cúi đầu chào
u từ vết sẹo bên hông và sự suy nhược của c
gã khuỵu
chim phượng hoàng đang dang dở như
hân kỷ niệm ba năm yêu nhau. Bức tranh "Phượng Hoàng Tái Sinh", với ý nghĩa dù có trải qua bao nhi
nó như báu vật, lại đem nó đi bán đấu
n duy nhất còn lại của tôi bắt đầu co thắt dữ dội. Tôi c
chịu đựng, không muốn để h
rên trán, tầm nhìn c
cửa sổ, càng lúc càng lớn, như đang kh
ết và tình yêu của mình vào đó. Tôi đã từng hy vọng
t cả chỉ còn là m
i, tôi cảm thấy cơ thể
sâu, nhưng không khí lạnh l
chậm, mỗi giây mỗi phút
u đựng được nữa. Cơ thể tôi
lên người tôi, giống
ư tờ, chỉ có tiếng mư
m thấy ý thức của mì
biệt thự, cả người lạnh cóng. Tuyết rơi dày đặc
o cắt, không phải vì cái
yêu tôi, sẽ chăm
giờ đây đã trở t
ững ngón tay đã tê cóng, không còn cảm giá
y lại rỉ ra, nhuộm
iệt sức, nhưng tôi vẫ
nh sắp
ên của buổi sớm mai chiếu
nặng trĩu đến t
ng có bất kỳ

GOOGLE PLAY