Bảo Hạ
ười tôi như
ọc bội b
nước mùa thu. Tôi đã dành ba tháng trời, mỗi ngày đều cẩn thận từng nhát dao, khắc lên đó hình rồng phượng quấn quýt
ó lên cổ anh, giọng nói đầy hạnh phúc: "Tường Toàn,
Cảm ơn em, Bảo Hạnh. Đây là món quà quý giá nhất a
o giờ th
nó ra, mà còn tự tay đeo nó cho một người phụ nữ khác. Người phụ nữ đã xen vào cuộc
hiêng liêng, giờ đây lại trở thành vật tr
au đớn hơn cả ngàn n
n tay vô hình bóp nghẹt trái tim mình. Tôi không thở n
của tôi, anh ta còn chà đạp lên tất cả những kỷ niệ
ình yêu của tôi
điều gì nữa. Nỗi đau đã lên đến đỉnh điểm, và rồi, mộ
Không còn hy vọng.
sự lạnh lẽo
ta, mùi hương của Liễu Yến Vi, vẫn còn phảng p
hông mang theo bất cứ thứ gì anh ta đã mua cho tôi. Chỉ có vài b
i đã từng chia sẻ. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng trái t
hôn đã ký sẵn tên mình. Bên cạnh đó, là t
một gia đình trọn vẹn. Nhưng mẹ hứa, mẹ
bật mở. Đỗ Tường Toàn đứng đó, vẻ mặt mệt
ho em quá." Anh ta bước tới, định cầm lấ
ắt lạnh như băng. "Tôi đi đ
tôi. "Bảo Hạnh, em sao vậy? Anh biết em
thúc rồi, Đỗ Tường Toàn. Đơn ly hôn tôi đã để trên bàn.
a. Anh ta bàng hoàng, đứng chôn chân tại chỗ,
t nặng nề, tôi nghe thấy tiếng an
không qu
tôi không còn phải sống trong sự lừa dối và giả tạo nữa. V
u đỏ chói lóa đột ngột dừng lại trước mặt tôi. Cửa xe mở ra
c mặt tôi, trước ánh mắt kinh
Tha thứ cho anh đi. Là
rút điện thoại ra quay phim, chụp ảnh. Một màn cầu
hích diễn kịch, luôn thích thể hiện tình yêu của mình một các
o Hạnh, anh yêu em! Anh không thể sống thiếu em! Em h
dòng chữ: "Bảo Hạnh, tha thứ cho anh". Màn hình LED trên tòa nhà đối diện
màn kịch h
để xin lỗi tôi, lại chính là thứ mà anh ta
g vào mắt anh ta, giọng
ngọc bội bình an trên cổ Liễu Yến

GOOGLE PLAY