Bảo Hạ
ại. Anh ta nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ
t cơn đau nhói bất ngờ ập đến từ bụng dưới, khiến tôi khẽ n
mặt lo lắng tột độ. Anh ta vứt cả bó hoa, lao đến đỡ
xung quanh: "Mau gọi xe cứu
trong lòng chỉ cảm thấy mỉa mai. Anh
háo, một giọng nói trong trẻo
àn... e
i nhợt, một tay vịn vào tường, tay kia ôm lấy cánh tay đang rỉ máu của mình. C
đã bảo em ở yên trong bệnh viện sao?" Đỗ T
muốn vì em mà hai người bất hòa." Cô ta nói, nước mắt lưng tròng. "Trên
i vết xước nhỏ ra, làm
ồn tại của tôi và đứa con trong bụng tôi. Anh ta xót xa nâng cánh tay của cô ta
thận như vậy?" Giọng anh ta đầ
ời mà anh ta đã từng nói với tôi. "Đừng sợ, có anh
đường và hàng trăm cặp mắt tò mò.
đang đứng một mình, ôm cái bụng bầu đau nhói, trông như một kẻ
nào sánh được với nỗi đau trong tim tôi. Tôi nhìn họ, nhì
g là vị t
hững cử chỉ anh
anh ta sẽ ôm chân tôi vào lòng, dùng hơi ấm của mình để sưởi ấ
m chăm sóc, tự tay nấu cháo, đút cho tôi từng thìa. Anh
giờ đây như những lưỡi dao sắc bé
uyền. Anh ta có thể dành nó cho bất kỳ ai, miễn là
Tôi và cô ta, ai mới
à công cụ để anh ta khỏa lấp nỗ
iểm, tôi cảm thấy một luồng khí nóng trào
ẹ.
ng lên, phá vỡ khung
uay lại. Ánh mắt họ đồng loạt đổ dồn về
gì đó kinh khủng lắm. Như thể

GOOGLE PLAY