Bảo Hạ
nhân
, tôi sống trong một vở kịch do chính người tôi yêu nhất đạo
những giọt nước mắt vô dụng. Bây
i hệ thống dữ liệu. Căn cước công dân, hộ chiếu, tài khoản ngân hàng, hồ sơ mạng xã hội... Mọi thứ
g tái sinh từ
iệc, cánh cửa lại một lần nữa
hạt, mùi hương mà tôi từng rất ghét. Anh ta thấy tôi đang ngồi t
tốt cho em bé đâu." Anh ta đưa tay ra định xoa bụng
y của anh ta. Ánh mắt tôi lạ
Nghe anh nói, Bảo Hạnh. Anh và Yến Vi... chỉ là một sự bốc đồng. Anh thừa nhận anh đã sai khi đăng ký kết hôn với cô ấy
đắng. Tình yêu sâu đậm của tôi, trong mắt anh ta, lại có th
ết mọi chuyện. Anh sẽ ly hôn với cô ấy ngay lập tức. Anh chỉ
mà tôi đã từng nghe và tin tưởng vô điều kiện. Nh
nh cãi nào lúc này cũng là vô nghĩa. Anh ta sẽ không
ào lòng. "Ngoan nào, đừng giận anh nữa. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh đã đặt một
úc gỗ. Mùi hương của người phụ nữ khác trên người a
ại của anh ta lại reo
an công nghe máy. Dù anh ta đã cố gắng hạ giọng, nhưng tron
h... Ừ, ừ, anh biết rồi. Em bị ngã sao? Có đau không? Ở
c tôi. Một cú ngã nhẹ của cô ta cũng quan trọng hơn c
khó xử. "Bảo Hạnh, Yến Vi... cô ấy bị ngã ở c
âu. Tôi đứng dậy, lấy túi xách
y?" Anh ta ní
ề." Tôi gạt tay anh ta ra
hà bạn bè. Tôi bắt một chiếc taxi, đi th
n Liễu Yến Vi, người đang ngồi trên xe lăn với một vết xước nhỏ trên đầu gối.
Mau gọi bác sĩ giỏi nhất đến đâ
t
ẳng vào trái tim đang rỉ máu của tôi. Anh ta côn
n tôi
cô ta đi khuất sau hành lang. Mọi hy
gì để ní
trong màn đêm. Bóng lưng
phải trả giá cho tất c
h từ một người bạn mà tôi đã nhờ theo dõi. Trong ảnh,
tôi đã mất mấy tháng trời để điêu khắc, món quà tôi tặn

GOOGLE PLAY