Thu Ho
n đêm. Tô Gia Lâm đã đưa Tô Bích Ly đi rồi, bỏ lại tôi một mình ở nơi hoang vắ
đó bao lâu. Cả người tôi như
Tiểu thư,
ời bạn thân nhất của tôi, kéo tôi ra khỏi trạng thái mê m
ở đây một mình? Tôi gọi cho cô
iọt nước mắt nào. Tôi muốn mở miệng nói gì đó, nhưn
cô tệ quá!" Ngọc Lệ hoảng hốt
đi, bước chân nặng trĩu
c sáng trưng. Nhưng sự ấm áp đó không
. Anh đã thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, dáng vẻ vẫn cao ngạo, l
ã đi
út quan tâm nào, chỉ
n cảm giác tim đập rộn ràng vì anh
ếng giải thích, như
quan gì đến anh?"
i nhanh chóng chuyển thành sự tức giận. Anh chưa b
cô đừng quên th
Thân phận một người vợ trên danh nghĩa? Hay thân phận một tấm
áng sợ. Anh bước nhanh xuống cầu thang, túm lấy cổ
hiểm. Cô không những không biết hối cải, còn dám ăn nói hàm hồ
ặt mọi chuyện để có cơ hội "bỏ trốn", để được anh lo lắng, để được anh tìm về. "Tô G
"Trịnh Thu Hoài, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm tổn t
ỗi đau thể xác này sao có thể s
i mắt từng khiến tôi mê đắm, g
ìm được mà trào ra. "Tô Gia Lâm, anh đã bao giờ 'tha' cho tôi chưa
giằng tay ra khỏi anh, loạ
ta ly h
h thản đến không ngờ. Tình yêu dành ch
hưa bao giờ nghĩ rằng, người vợ luôn nhẫn nhục chịu
c tạp. Nhưng chỉ trong giây lát, nó
hôn nhân này không phải là thứ cô muốn bắt
lên lầu, không thèm nh
n thân kiệt sức. Ngọc Lệ
, cô khôn
ứng vững. "Ngọc Lệ, gi
ịnh đ
g. Tôi muố
út nào nữa. Tôi phải rời khỏi đây, rời khỏi n
thu dọn đồ đạc, tôi chợt
ôi đâu?" Tôi hỏi, gi
i mẹ quá cố của tôi để lại. Nó
nhìn quanh. "Lúc sáng tôi vẫn c
i vội vàng chạy đến phòng nhạc. Căn phòn
uay sang hỏi những người
cúi đầu, không
g thì thầm. "Lúc chiều, tôi thấy cô B
chùng xuống
hĩ cũng biết chu
CEO hiện tại của Trịnh Thị. Anh đang có một cuộc họp quan trọng tại một trong nhữ
ại cây đàn đó.
nhưng người hầu chặn tôi lại. "Th
ng nhìn họ.
ày, giọng nói của Tô Gia Lâm vang l
thẳng vào anh. "C
có gì to tát?" Anh ta nhíu
đã mở ra. Cô ta đứng ở cửa, mặc một chi
lỗi... Em không cố
của mẹ tôi đang nằm chỏng chơ giữa phòng, trên mặt đàn có vài vết xước sâu
h bất thường, như thể có

GOOGLE PLAY