Cô ta phá nát cây đàn piano mẹ tôi để lại, ra tay sát hại người bạn thân nhất của tôi. Vậy mà chồng tôi, người đầu ấp tay gối, lại túm lấy cổ tay tôi, gằn giọng:
"Nếu cô dám làm tổn thương Bích Ly một lần nữa, tôi sẽ không tha cho cô đâu!"
Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Tình yêu của tôi, sự hy sinh của tôi, trong mắt anh, chỉ là một trò cười để che giấu cho mối tình tội lỗi của họ.
Khi anh ta vì bảo vệ kẻ giết người mà quỳ xuống cầu xin anh trai tôi, tôi đã hoàn toàn chết tâm. Tôi quyết định rời đi, không phải để trốn chạy, mà để chờ ngày quay lại, tự tay bắt con quỷ đó phải đền mạng.
Chương 1
Trịnh Thu Hoài POV:
Cuộc hôn nhân một năm của tôi với Tô Gia Lâm, ngoài sự lạnh nhạt thì chỉ còn lại sự xa cách.
Đêm tân hôn, anh thậm chí không ở lại, chỉ để lại một câu nói nhẹ bẫng: "Cuộc hôn nhân này là vì trách nhiệm gia tộc."
Tôi đã từng ngây thơ tin rằng, chỉ cần tôi đủ chân thành, tảng băng trong lòng anh rồi cũng sẽ tan chảy. Tôi, Trịnh Thu Hoài, tiểu thư của tập đoàn bất động sản hàng đầu Việt Nam Trịnh Thị, đã yêu thầm người đàn ông này suốt bao năm, cuối cùng cũng được như ý nguyện gả cho anh, CEO trẻ tuổi và tài năng của tập đoàn công nghệ Tô Thị.
Tôi đã nghĩ rằng, tình yêu của tôi đủ lớn để sưởi ấm trái tim anh.
Nhưng hôm nay, tôi mới nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào.
Màn đêm buông xuống, tại một biệt thự bỏ hoang trên núi, tôi đứng nép mình sau một cây cột lớn, toàn thân lạnh ngắt. Giọng nói quen thuộc của chồng tôi vọng ra từ bên trong, khàn đặc và đầy chiếm hữu, từng chữ như những mũi dao đâm vào trái tim tôi.
"Em định trốn đi đâu? Tô Bích Ly, anh đã nói rồi, cả đời này em chỉ có thể ở bên cạnh anh!"
Tôi nhìn qua khe hở. Tô Gia Lâm, người chồng luôn đối xử với tôi như người xa lạ, đang ép chặt cô em gái nuôi của anh ta, Tô Bích Ly, vào bức tường loang lổ. Ánh mắt anh chưa bao giờ nồng cháy và điên cuồng đến thế.
Tô Bích Ly, với khuôn mặt xinh đẹp luôn tỏ ra trong sáng và yếu đuối, lúc này lại đang hoảng sợ, nước mắt lưng tròng. "Anh hai... anh điên rồi! Chúng ta là anh em... Chị dâu mà biết được..."
"Chị dâu?" Tô Gia Lâm cười lạnh, một nụ cười mà tôi chưa bao giờ thấy. "Nếu không phải em lấy cái chết ra ép anh, em nghĩ anh sẽ cưới cô ta sao?"
Trái tim tôi như có ai đó bóp nghẹt. Đau đớn đến mức không thể thở nổi.
Cả cơ thể tôi run lên bần bật. Hóa ra đây mới là sự thật.
Anh cưới tôi không phải vì trách nhiệm gia tộc, mà là vì bị Tô Bích Ly ép buộc.
Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu đã là một màn kịch lố bịch để che giấu cho tình yêu loạn luân của họ.
Tôi nhớ lại đêm tân hôn. Tôi, trong bộ hỉ phục lộng lẫy, ngồi trên giường tân hôn, chờ đợi người đàn ông mình yêu. Nhưng anh chỉ đến, vén khăn voan của tôi lên, ánh mắt lạnh như băng.
"Cô Trịnh, cuộc hôn nhân này là sự sắp đặt của hai gia tộc. Tôi hy vọng cô hiểu rõ vị trí của mình."
Sau đó, anh quay người rời đi, để lại tôi một mình trong căn phòng tân hôn lạnh lẽo.
Một năm qua, anh chưa bao giờ chạm vào tôi. Chúng tôi sống chung một mái nhà, nhưng như hai người xa lạ. Tôi luôn tự an ủi mình, rằng anh vốn tính lạnh lùng, rằng chỉ cần tôi kiên nhẫn, mọi chuyện sẽ khác.
Tôi đã cố gắng học nấu những món anh thích, sắp xếp phòng làm việc của anh gọn gàng, đón anh mỗi khi anh về muộn. Nhưng tất cả những gì tôi nhận lại chỉ là sự thờ ơ.
Anh chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt tôi quá ba giây.
Anh chưa bao giờ gọi tên tôi một cách dịu dàng.
Anh chưa bao giờ cho tôi một chút hy vọng nào.
Hôm nay, tôi mới hiểu, không phải anh không biết yêu, mà là tình yêu của anh đã dành hết cho một người khác. Người đó, trớ trêu thay, lại là em gái nuôi của anh.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp Tô Gia Lâm. Đó là tại một buổi tiệc từ thiện. Anh ngồi một mình trong góc, lặng lẽ chơi cờ vây với một vị trưởng bối. Dáng vẻ anh cô độc mà cao ngạo, giống như một vị thần tiên bị đày xuống trần gian, không vướng bụi trần. Chỉ một ánh nhìn, tôi đã hoàn toàn chìm đắm.
Từ đó, tôi bắt đầu tìm mọi cách để tiếp cận anh. Tôi biết anh thích cờ vây, tôi liền bỏ công học hỏi. Tôi biết anh thích những nơi yên tĩnh, tôi liền tạo ra những cuộc gặp gỡ "tình cờ" ở thư viện, ở phòng trà.
Tôi đã theo đuổi anh một cách cẩn trọng và đầy hy vọng. Khi nghe tin hai gia đình có ý định liên hôn, tôi đã vui mừng đến phát điên. Tôi nghĩ rằng ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của mình.
Nhưng tôi đã quên mất, bên cạnh anh luôn có một hình bóng khác.
Tô Bích Ly. Cô em gái nuôi được gia đình Tô Thị nhận về từ cô nhi viện. Cô ta luôn xuất hiện bên cạnh Gia Lâm với vẻ ngoài mong manh, đáng thương.
Mỗi khi Bích Ly ho nhẹ một tiếng, Gia Lâm sẽ lập tức cởi áo khoác của mình choàng lên người cô ta, ánh mắt đầy lo lắng.
Mỗi khi Bích Ly nói muốn ăn gì, dù ở đâu, xa xôi thế nào, Gia Lâm cũng sẽ cho người đi mua bằng được.
Còn tôi, dù có đứng trước mặt anh, anh cũng chưa từng một lần để tâm.
Tôi đã từng nghĩ đó là tình anh em. Nhưng bây giờ, tôi mới nhận ra sự ngu ngốc của mình.
Tình yêu của tôi, sự hy sinh của tôi, trong mắt anh, có lẽ chỉ là một trò cười.
Bên trong biệt thự, cuộc đối thoại vẫn tiếp tục.
"Anh hai, anh buông em ra... Em sợ..." Giọng Bích Ly run rẩy.
"Sợ?" Gia Lâm siết chặt cằm cô ta. "Em còn biết sợ sao? Nếu sợ, tại sao lại trốn đi? Tại sao lại muốn rời khỏi anh?"
Giọng anh đầy đau đớn và chiếm hữu.
Tôi không thể nghe thêm được nữa. Mỗi một chữ thốt ra từ miệng anh đều như một nhát dao cứa vào tim tôi.
Tình yêu của tôi, cuộc hôn nhân của tôi, hóa ra chỉ là một tấm bình phong cho mối tình tội lỗi của họ.
Tôi lặng lẽ quay người, bước đi trong bóng tối. Gió núi lạnh buốt, nhưng không lạnh bằng trái tim tôi lúc này.
Nước mắt không ngừng rơi, nhòe đi cả con đường phía trước.
Trịnh Thu Hoài, mày thật là một con ngốc.
Một con ngốc đáng thương.