/0/95681/coverbig.jpg?v=20251017144327)
từng yêu bằng cả sinh mệnh, đã
o là cảnh cha mẹ tôi bị trói chặt, rồi lạnh lùng r
h Tường Lam, đã mất tích. Anh ta tin rằng
n. Anh ta nhốt tôi vào tầng hầm đầy mùi cá tanh, nơi g
ng và đau đớn tột cùng hóa th
hân duy nhất, một nhà h
không màu không mùi. Tớ muốn..
ươ
ộng V
ã dàn dựng cảnh b
ật, một sự thật lạnh lẽo, tàn nhẫn được truyền
mong manh như thủy tinh,
miệng bịt kín, quỳ trên sàn một nhà kho ẩm ướt nào đó. Ánh sáng le lói từ một bóng đèn trần d
ở ngay sau lưng tôi. Giọng anh ta vẫn trầm ấm, du dương như mọi khi,
đâu r
lãm trong bộ vest được cắt may hoàn hảo, khuôn mặt đẹp như tạc tượng không một tì vết. Chỉ có đôi mắt anh ta,
ọng điệu mất kiên nhẫn. "Cô ấy đã mất
bất cứ âm thanh nào. Tôi chỉ có thể lắc đ
em. Em khôn
không bao
, giọng thì thầm như lời tình nhân, "anh không có nhiều
ảnh trực tiếp. Hai tên thuộc hạ lực lưỡng của Khánh đang kéo cha mẹ tôi về phía mép một cầu
hững tiếng rên rỉ yếu ớt. Tôi níu lấy cánh tay anh t
ôn mặt đẫm nước mắt và vết bớt xấu xí lên nh
sự không biết... Khán
i kết hôn, những người tình của anh ta chưa bao giờ dứt. Họ giống như
từng gây sự, thậm ch
ự tàn nhẫn và chiếm hữ
c giận. "Cát Mộng Vy, em dám nói lại lần nữa xem? Em là của anh. Sống là người của Đoan Đồng Khánh, ch
nữa. Tôi học cách làm một người vợ câm, một người vợ đi
ng người tình đó về nhà, không bao giờ để họ xuất hiện trong những dịp q
Trịnh Tường
àng và thanh lịch. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài yếu đuối đó là một trái tim đầy dã tâm và xảo quyệt. Cô
á vỡ mọi quy tắc vì cô ta, công khai đưa cô ta về bi
ỗi lên đầu tôi. Anh ta tin rằng tôi đã ghen tu
ở đâu," tôi lặp lại, giọng kh
tôi run rẩy. "Vy, em nghĩ anh là thằng ngốc sao? Em không vui k
g phả
ời tôi, sự kiên nhẫn của anh ta đã cạn kiệt
ể lắc đầu tro
nh cảm nào. Anh ta rút điện thoại ra, đưa lên
ém
Thời gian n
ai tên thuộc hạ không một chút do d
n, bọt nước trắng xóa bắn tung t
ÔNG
áu tươi từ khóe miệng tôi trào ra. Cả người tôi như
giả tạo. "Thấy chưa, Vy? Đây là hậu quả của vi
n chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen. Cha mẹ tôi.
g lao về phía cửa. Tôi muốn ra
của Khánh đã
g, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng tối bao trùm
n tột cùng hóa thành mộ
hánh. Trịnh
tôi sẽ không để các n
n thân duy nhất của tôi. Hồng là một nhà hóa học th
iọng nói bình tĩnh đến đá
hại của tôi, đôi mắt cô
chuyện
hữ một. "Loại không màu không mùi, không thể bị p
cô ấy ôm chầm lấy
làm chuyện
gì cả. Cha mẹ tớ... họ chết rồi. Tớ sống cũng không còn ý
Hồng biết không thể khuyên can. Cô ấy
cậu. Nhưng cậu phải
ều
thời gian," Hồng nói, giọng đầy ẩn ý. "Trong thời gian đó, bất
rõ ý của cô ấy. Lúc đó, trong đầu tô
điều chế ở nồng độ cực thấp. Mỗi ngày một giọt vào đồ ăn hoặc thức uống của anh ta.
lọ thuốc, bà
. Và bên cạnh anh ta, người phụ nữ mà tôi tưởng đã mất tích
i sao mình lại ở trong một căn nhà hoang đầy mùi cá ta
xa. "Không sao rồi, Lam. Anh ở đây rồ
ta chỉ vào một chiếc vali cũ kỹ ở góc phòng. "Người của anh tìm thấy cái này tro
cặp nam nữ chó
mày. "Em cư
ôn mặt u ám. "Anh cho em hai lựa chọ
ại, ánh mắt tr
Tôi hỏi, giọng
i ngửi thấy một mùi hương
phở của cha mẹ em, để họ

GOOGLE PLAY