/0/95669/coverbig.jpg?v=83aeea24e8733d73c861c35c7eb2fa15)
au mười năm, họ mang về một cô
, còn tôi, đứa con gái ruột, lạ
g thương của cô ta, nói rằng
đánh gãy chân tôi, mẹ thì khóc l
t loại tà thuật độc ác có tên "Đồng Tâm Cổ" đang điều
đến chết trong cô độc, đến lúc
i ngày Mạc Bảo Liên bước vào nhà. Lần này
ươ
ích Tr
mười năm, họ không chỉ mang theo h
lời n
g, người đàn ông gia trưởng và nghiêm nghị, đang vỗ nhẹ lên vai Mạc Bảo Liên với vẻ mặt đầy yêu thương. Mẹ tôi, Lã Huệ Linh, nắm chặt tay cô
công ty, bỏ lại tôi ở Hà Nội cho bà nội nghiêm khắc nuôi dưỡng. Và
ng vô cùng ngây thơ và đáng thương. Cô ta khẽ nói, giọng run run: "Ba, mẹ, anh Quý, cảm ơn mọi người
tôi lại trở nên ấm áp lạ thường. "Con gái ngốc, nó
a. "Đúng vậy, Bảo Liên. Con thật đáng
t cưng chiều chưa từng có. "Gọi là anh
Chỉ là, nhân vật chính không phải tôi, Đặng
ng đứng trên cầu thang, nụ cười trên mặt họ tắt d
trước, giọng điệu có phần gượng
Liên, một giọng nói bất chợt vang lên trong đầu t
khí chất tiểu thư nào cả. Quần áo cũng quê mùa. Chắc chắn l
ng mỉm cười rụt rè, đôi mắt long lanh như nai con, hoàn toàn
của ba tôi trong đầu, không phải lờ
thù địch như vậy? Bảo Liên đáng thương như thế, lẽ nào
o là của
ngạo, lạnh lùng. Nhìn Bảo Liên của mình xem, vừa x
anh tr
lườm Bảo Liên?
lực đặc biệt. Cô ta có thể khiến ba, mẹ và
lời dối trá được ngụy tạo một cách hoàn hảo để
ước vì chính âm mưu này, đã được tái sinh. Lần này, tô
áng bị cô lập, bị ghét bỏ, bị chính người thân của mình hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi nhớ lại cá
o ra, nhưng tôi đã n
này sẽ không khóc. Sẽ không yế
người đang tỏ vẻ sợ h
Chị ấy không thích mình sao? Có phải mình đ
tạo của cô t
hiêm khắc vang lên. "Đặng Bích Trà! Con là
phụ họa, "Bảo Liên vừa mới đến
ặt Mạc Bảo Liên, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo. "Mày mà dám độn
hiên vị lộ liễu
khóc lóc, đã van xin. Kết quả chỉ là những
ôi sẽ không
họ, khóe môi nhếch lê
giọng điệu thản nhiên. "
i. Mạc Bảo Liên cũng ngạc nhiên, giọng
ng phải nó nên khóc
Con không làm gì cả. Nếu em ấy sợ hãi chỉ vì một ánh nhìn, vậy thì s
g thèm nhìn lại vẻ mặt tức giận của b
hĩ chỉ mình cô biết
cô biết, thế nào mớ
g chơi lại từ đầu. Nhưng lần n
ng Bích Trà! Con ăn nói kiểu
mặt trước Bảo Liên s
gì nên tội mà lại sinh ra một đứa con gái như vậy
á. Bảo Liên sẽ nghĩ g
ẹ vang lên trong không khí căng thẳng. T
ạ. "Con vẫn luôn như vậy. Chỉ là mười
ớc lạnh dội vào mặt ông. Ông s
tiền về, coi như đã hoàn thành trách nhiệm. Các người có biết tôi đã sống thế nào dưới sự dạy dỗ hà kh
ết. Và bây giờ, các người
i đang nép sau lưng mẹ tôi, đôi
Không thể xem thường được.
một nụ cười chân thành g
. Chào mừng em đến
hòng mình, bỏ lại sau lưng một mớ h
rẩy. Trả thù. Hai chữ này nghe thật dễ dàng, nhưng để thực
ông còn lựa
ừ ngày cô bước vào nhà này. Vậy thì kiếp này, bi k

GOOGLE PLAY