ích Tr
ình đoàn tụ diễn ra trong một
ốt mười năm, chỉ có tôi và bà nội ở đây, nên bữa ăn luôn đạm bạc. Bà nội đã mất được một năm,
đầu tiên lên tiếng. Anh ta cau mày gắp một miếng rau, vẻ mặt đầy c
ra xa một chút. "Mẹ ở tỉnh lẻ mười năm trời cực khổ,
mà không biết quán xuyến việc nhà cửa một chút sao? Ít nhất cũng phải
ọ trở về quá đột ngột? Rằng tôi không hề nhận được một cuộc điện thoại báo trư
. Giọng cô ta nhỏ nhẹ, đáng thương. "Mẹ đừng trách chị Bích Trà.
đậu phụ vào bát mình
trong đầu tôi lạ
càng tốt, cứ để họ ghét con nhỏ Bích Trà đó thêm một chút.
miếng cơm, rồ
ở nhà mình trước kia. Đợi đấy, nhà họ Đặng, tao sẽ sớm
ủa đôi đũa bạc trên miệng bát
t đổ dồn v
iờ vẫn giữ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng,
ôi bình thản đáp. "C
miếng? Con tỏ thái độ cho ai xem vậy? Có ph
ng có,"
của mày đi! Từ lúc ba mẹ về, mày đã nói được câu nào dễ nghe chưa? Bảo Liên mới đến nhà, mà
Trà, con xem Bảo Liên đi. Em nó còn nhỏ hơn con, mới trải qua biến cố gia đình, nh
học cách dùng những lời nói ngon ngọt bề ngoà
tiếng cười khẽ n
y đáng cười sao? Đặng Bích Trà, ta thấy con đúng là thiếu
xu
Bảo Liên đã giả vờ nói đỡ cho tôi, nhưng "tiếng lòng" của cô ta lại là Chị ấy chê đồ ăn mẹ nấu sao? Con thấy ngon mà... Thế là mẹ tôi
kiếp trước dường như
không quỳ. Khô
hìn thẳng vào mắt ba mình, giọng
ến mức mặt đỏ bừng. "
đã vòng ra sau lưng tôi, dùng sức ấn mạ
ối như tôi làm sao địch lại một người đàn ông trưởng
ắc
gười tôi đổ sụp xuống sàn nhà, đầu gối va mạnh vào nền gạch hoa cươ
au đớn. Một vị tanh ngọt tràn ra tro
kêu lên, có vẻ b
lo lắng. "Anh Quý, anh làm gì vậy? Sao l
chết nó đi! Đồ co
a của cô ta vang
hứ không ngờ anh trai tôi lại ra tay thật. Nhưng rồi ông lại
i nhìn họ - người cha gia trưởng, người mẹ yếu đuối, người anh t
mà chảy ra. Máu và nước mắt hòa vào nhau, vị vừa mặn chát vừa tanh nồng
ai tuổi, con bị sốt cao đến co giật, bà nội phải một mình cõng con chạy
ăm em tám tuổi, bị ngã gãy tay, anh đã nói gì không? Anh nói 'Đồ vô dụng, có mỗ
bao trùm cả
i bắt đầu khóc nấc lên, bà lấy tay che miệng. Anh tra
có một chút hối hậ
nhanh chóng bị dập tắt bởi
ừng nói nữa... Là lỗi của em. Tất cả là tại em. Nếu em không đế
để họ thấy mọi tội lỗi đều do con nhỏ Bích Trà nà
nhen nhóm trong lòng họ đã lập tức
tôi hét lên, chạy đến ôm lấy Bảo
đúng là đồ sao chổi!
giận dữ. "Nếu Bảo Liên có mệnh hệ gì,
đã hoàn toà
i cử động đều khiến đầu gối đau buố
i qua họ, đi qua những lời b
òn gì để nó
đang chảy, thấm ư
hang, giọng của ba tôi vang lên
một buổi tiệc tuyển chọn thực tập sinh cho dự án
chút, rồi nói tiế
n tốt hơn, người đó sẽ có được
, nhưng không
ếp trước, cũng chính vì cơ hội thực tập này mà
kiếp
ẽ nhếc
i đang rất m

GOOGLE PLAY