tại khách sạn sang trọng nhất thành phố. Ánh đèn pha lê rực rỡ, tiếng nhạc du dương, những con
áy đen đơn giản, lạ
g. Anh ta đang đứng nói chuyện với vài đối tác kinh doa
ta đã nhìn thấy tôi. Anh ta nhíu mày, nói vài
ây?" Giọng anh ta
anh ta đã chặn đường tôi
ghe điện thoại của anh?" Anh ta giữ chặt
nh Cầm, anh đang
hựng lại một chút, rồi nhếch mép cười. "Phương Y
hôn tôi, nhưng tôi đã
o tôi." Giọng
bất ngờ, rồi nhanh chóng chuyển thành sự thíc
tôi. "Em nghĩ em thoát được tôi sao? Em nên
một người bạn của anh ta bước tới. "Bằng,
không phải là cô em họ đáng thương của Phương Chi sao
hỏi: "Anh Cầm, anh và chị họ
ết thật à? Bằng và Phương Chi đã yêu nhau mấy nă
này thật sự nghĩ rằng tôi sẽ bị nhữn
g, đau khổ, nhưng tôi sẽ k
àng cho màn
ếu thẳng lên sân khấu. Chú tôi bước lên, tay trong ta
nhật của tôi." Chú tôi hắng giọng. "Hôm nay,
và cậu Cầm Yên Bằng, CEO của tập đoàn Cầm thị, sau một thời gian tìm hiểu, đã quyết định đi đến hôn
. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi,
mỉm cười, bình
nh ta ngạc nhiên khi thấy tôi không hề có một chút biểu hiện đau k
ra sự khác thường của Cầm Yên Bằng,
a敷衍 đáp lại, ánh mắt
mạnh mẽ. Anh ta không tin rằng tôi c