dàng như mọi khi, cẩn thận thắt dây an toàn cho tôi, bàn tay ấ
ổn thương em." Giọng nói của anh ta trầm ấm, đầy sức thuyết phục
ngoài cửa sổ, để mặc nư
việc gấp phải ra ngoài một lát. "Ngoan, ở đây đợi anh. Áo
ếc áo khoác màu đen vắt trên ghế sofa. Đó là chiếc áo tôi quen thuộc, vẫn còn
ó chỉ khiến tôi
i khác rơi ra từ trong túi áo khoác. Khôn
cầm chiếc điện thoại lên. Màn hình khóa là
Mật khẩu mở khóa là gì? Tôi do dự một lúc, rồ
y sinh của Đư
sâu, nhập một dãy số
như rơi xuố
yêu". Lịch sử cuộc gọi dày đặc những cuộc gọi
rẩy mở t
ì vậy? Sao không trả
ương Yến đó có là
ang dỗ con mồi ngu ngốc thôi. Sao có
ược gửi đi chỉ
a nói với tôi rằng anh ta phải đi công tác, thực chất là anh ta đang ở bên cạnh chị họ của tôi.
y tiếng sóng biển. Anh ta giải thích là đang xem một đoạn video tài liệu.
nh ta đều chuyển cho Đường Phương Chi một số ti
em muốn c
ợ yêu thíc
tứ, những lời lẽ ngọt ngào m
i đàn ông này. Tôi chỉ là một quân cờ tron
m một hộp thuốc. "Phương Yến, em có bị đau
dàng như trước. "Uống thuốc đi rồi
mà tôi bị dị ứng, chỉ cần uống một viên nhỏ cũng đủ
tia áy náy, một chút cảm xúc thật, nhưng tất cả
m tôi c
uống." Tôi đẩ
ta vẫn kiên nhẫn, cố gắng đ
!" Tôi gạt mạnh tay anh ta
giữ chặt lấy tay tôi. "Phương Yến, em lại
g thuốc độc, là tung video của tôi lên
khỏi căn hộ của anh ta
chú mình, bố của Đường P
a giáng cho tôi một cái tát trời giá
Đường rồi!" Ông ta chỉ vào mặt tôi mà chửi rủa. "Mẹ mày
ay! Nhà họ Đường không
iọt nước mắt. Trái tim tôi đã v
nhìn ông ta.
ngạc nhiên. Ông ta nghĩ tôi sẽ
của Chi Chi và Yên Bằng. Mày phải đến đó, xin lỗi Chi
t đầu.
Tôi ném chiếc điện thoại Cầm Yên Bằng tặng tôi vào th
đã kết t