ông
buông tay, cô nhìn ông đầy cảnh giác, giọng nói lạnh nh
ạnh ba chữ cuối,
i xa lạ với tô
ẹ nhàng như lúc ngước nhìn ở nhà tang lễ, mà quan sát
, Phương Tri thừa hiểu ánh nhìn đ
băng: "Chú, tôi là bạn gái của Tống
, vòng qua xe, một mình đi v
này đến sóng điện thoại còn chập
hạy ngang bằng với cô, Tống Hoài Yến hạ cửa kính, nghiêng đầu nhìn: "Đi bộ xuống núi mất hai
nh thật sự chẳng có lý do gì để giận dỗi cả, giậ
ỗi đâu, chỉ là vừa nãy chú làm tôi sợ thôi
ai cũng thấy cô đặt anh tận sâu trong tim
ở cửa sau xe để lên, nào ngờ con đường nhỏ
u ra gọi: "Cô Phương, thiếu gia
h Phương Tri, sợ cô bị bỏ lại m
giải cứu cho
ợc rời khỏi Tống Hoài Yến càng xa càng tốt.
êu khích: "Chú Tống, tôi đi xe
rai, lặp đi lặp lại như muốn khiêu
o Phương Tri đang ngồi nửa người trong xe kia ra ngoà
Yến! A! Buô
thật, vừa hoàn hồn liền bò
quay sang nói gì đó với tài xế. Chẳng mấy chốc, tài xế nhìn vào xe
tối đen, Tống Hoài Yến m
hạy ra ngoài, vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì cổ
ừ lúc ông vào, cũng trở
è xuống, ánh mắt vừ
lá phả thẳng lên mặt cô, bàn tay trượt xuống eo cô. "Em cứ nhắc Tống Kỳ mãi, tôi thật sự không muốn nghe em n
y không?" Phương Tri vùng vẫy, giận quá bật cười: "Bây giờ tôi rất yêu