g phải dè chừng, đến cả Song Dĩ cũng không thể khô
đi, Phương Tri mới mềm nhũn dựa vào Song
hương Tri: "Em không sao ch
sao," cô
ên nhau, cô từng tận hưởng sự quan tâm từng phút từng giây của anh, chấp nhận cả sự mãnh liệt đôi khi có phần t
a tay, trong tiềm thức anh vẫn coi cô là của riêng mình. Anh có thể lặng lẽ rời bỏ cô
, khả năng cô bị anh kéo l
những lý do khiến cô
Phương Tri, trong lòn
nh như Song Hoài Yến lại phản đối dữ dội đến vậy. Ở bên ngoài, Hoài Yến vốn nổi tiếng lạnh lùng, bản
Tri đã biết anh đang lo lắng điều gì –
làm em thất vọng, nhưng hai năm tình
ột lần nữa rung động. Anh phải thừa nhận, Phương Tri là người phụ
, nhưng càng tiếp xúc, anh càng nhận ra cô đẹp hơn
u chia tay là xong." Song Dĩ nhẹ giọng nói th
đầu, trong mắt th
.
Hoài Yến, trong sân chỉ còn lại người nhà và Lục Linh, ông
ơng Tri một cái: "Con muốn
Cô ấy rời khỏi con thì
chẳng ai vừa l
ết ý: "Em tự về đư
ay cô, mặt trầm
Linh vội bước tới đỡ tay bà, ngoan n
tình đầu của Song Dĩ, bà từng cho cô năm t
ập đoàn Lục Thác, xứng đôi với Song Dĩ về mọi mặt. Cưới L
đồ đen, tay kẹp điếu thuốc, vừa từ linh đường đi ra – người em trai của chồng bà – rồi nói: "Ho
n dụi tắt th
uyện khi nãy, Phương Tri lập tức
bóng tối, sau khi Kỷ Liên Cầm r
ong tang lễ theo phong tục Trung Quốc trên cổ xuống, định đi vòng q
n x