ương, không khí lạnh như bị rút hết nhiệt
Tô Noãn, mặc đồ mỏng m
hỉ còn da bọc xương, khắp người là những vết nứt vì lạnh, quần
ập vì lạnh, thân hình yếu ớt r
ư nhìn kẻ thù: "Đi đi! Nhà họ Tô không chứ
thích: "Là Tiểu Tiểu lấy dây chuyền của con
nhét chiếc dây chuyền sapphire đẹp đẽ vào túi, nhướn mày đắc ý với
ủa con thì cho em nó không phải tốt sao? Cái gì mà Tiểu Tiểu cướp đồ của con?! Đây là nhà họ Tô! Đồ
bị cái lạnh của đêm đông làm cho tái nhợt, cô nhỏ giọn
họ Tô! Mày chỉ là một đứa con hoang không rõ nguồn gốc! Được ba mẹ nhận nuôi th
ột của vợ chồng họ Tô, bị
Tô đã nhận nuôi Tô Noãn từ cô nhi
a mẹ đối xử tốt với cô, quan hệ ở trường cũng rất tốt. Nhưng từ k
đánh mắng cô không ngớt. Tô Tiểu Tiểu cũng l
a mẹ, tại sao họ lại thiên vị như vậy, nh
nổi, lắc đầu: "Tôi
g: "Mẹ, mẹ nói với cô ta
đầu đáp lại, như thể tất
nói: "Nghe chưa, nhà họ Tô kh
cô đã chiếm lấy ba mẹ và cuộc sống cô chiêu đáng ra thuộc về mình suốt mười ha
xấu xí, nổi mụn, thì Tô Noãn đã trở nên xinh đẹp, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt
rước mặt mẹ Tô, bịa đặt đủ điều không tốt về
mẹ Tô vào nhà, "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa lớn của n
đông làm mặt cô đau rát, cô run rẩy không biết là
từ tầng hai biệt thự ném xuống, đậ
cuồng, không biết đi đâu, chỉ còn
đã đói cồn cào, máu trên mặt đã bị cái
rger, mắt cô sáng lên, vội vàng chạy tới, sợ bị người khác cướp mất,
tránh né. Tiếng phanh xe gấp
đất, tay và chân bị trầy xước, những vết
giá của cô cũng bị
ngờ có người
tức giận mắng: "Cút xa ra kẻ lang thang,
y như cả người bị bánh xe cán qua, thở không r
ốn thêm dầu vào lửa cuộc đờ
p trên đất, hơ
y đặc, chỉ một lát đã phủ kín
—
năm
ới được gả vào nhà họ Hoắc
ới trong phòng thay đồ, bỗng nhiên, một gi
bén quét qua người Tô Noãn v
Noãn cười n
Tô Tiểu Tiểu sẽ gả cho Hoắc Tư Dạ, con trai thứ hai của nhà họ Hoắc. Nhưng Hoắc Tư Dạ là mộ
Tiểu nhất quyế
hông còn cách nào khác, đành phải tìm lại Tô Noãn,