i rồi tắt
ất bất động, tư thế rất căng
ấy, ngồi xổm xuống và
Huaichuan,
ĩnh, tàn nhẫn và điềm t
và không có khả năng chống trả, chỉ
ột đoạn ngắn và anh ta quay lư
Lục Hoài Xuyên, a
giật, quay lại nghiến răng nói: "C
hục nhã. Đây là biểu cảm mà tôi chưa từng thấy trên k
ng nhìn chằm chằm
ần lên. Nhưng đôi chân của anh quá yếu để có thể n
a giúp anh ấy
t mạnh, vẻ mặt vô cùng ki
: "Để tôi giúp anh mặc quần nhé. B
ta nghẹn ngào và trừng mắt nhìn tôi dữ d
vào mông anh ta: "Im đi!" Giữ p
m chằm với vẻ không
trong cơ thể tôi đã
cơ hội bắt nạt Lục H
tôi và nói bằng giọng khàn khàn: "Dao Dao, n
u và cảm thấy
ánh mắt cảnh giác, như thể t
ấy và nói: "Nếu anh không muốn
tình cờ nó che mất tay tôi, nhưng rồ
nh ấy phải thỏa hiệp, chống tay xu
nhặt quần lót và quần dài, thậm chí còn
hư nước, không
i vào xe lăn, ông
ó nhiều vết xước đẫm máu và má
i chân bất động của anh
Hoài Xuyên, t
sớm hơn, tôi sẽ không bao gi
tiếng, nhưng đôi chân của ông vẫn chưa lành hẳn. Ông không thể tự đi lại trong một thời gian dài v
ặt vào đ
ữa khỏi bệnh cho bạ
g phải chịu nhiều khó khăn và
từ bỏ chính mình sa
ệt mỏi: "Cố Tinh Dao, an
nữa? Bạn có thể lấy
lừa tô