h có việc ở công ty,
của cô nói chiều mai sẽ đến đón. Cô còn nhiều vi
cách ba năm, lòng ng
ở cửa từ sớm, hỏi han đủ điều để đón cô, như
vật vào thùng giấy, nơi này vừa qu
không kìm được n
ngay cả kỷ niệm cuối cùng bố mẹ để
ới, bán căn nhà với giá thấp, cô không cho
nh sống từ nhỏ đến lớn lần cuối,
bước ra, vừa quay người
không thấy cô, liền
t tiếng? Điện thoại còn tắt máy, em biết anh
mắt anh ta trông
ải báo trước cho anh, được không? A
n vào lòng, thậm chí cô cảm nhận được
hiện lên trong đầu Cố Thanh Hoan, dạ
Dung Thịnh ra, ánh mắ
n sao? Sợ anh bận nê
tiên anh ta thấy sự thiếu kiê
xin lỗi rồi an ủi anh ta vài câu, sa
lại buồn không? Anh đã bảo em đừng đến rồi
ẫu thuật ghép tạng, mình phả
ự ý nắm lấy tay
nhật em muốn t
ười mua về rồi. Ngày mai sẽ đến, em là người đ
éo, chỉ cảm thấy bàn tay
c dây chuyền đó chẳng phải đã đeo trên cổ Tr
tay ra khỏi
ngoài ăn, không
ng khiến cô nuốt không trôi, ngay cả cái chạm nhẹ
ề nhà ăn, anh sẽ
ng ngạc nhiên, rồi lại nở nụ
nh ta biết, chỉ cần dỗ dành, cô sẽ lại lao vào l
anh ta, đột nhiên muốn biết, nếu cô t
chết trước khi được ghé
h trúng, lòng bỗng dưng đau nhói
phép em nghĩ vậy, em chắc chắ
g vẻ như sắp khóc của
ồn, sợ anh ta đau lòng. Sợ anh ta hoảng loạn tìm mọi cách
iết, tất cả ch
ho cô lá gan, cô cũng sẽ