đã kết hôn với anh trai của ng
nh Yến có khóc lóc cầu xin tôi thế
h qua đời vì bạo bệnh, tôi và con trai
ch, tôi đã gõ cửa
chế giễu: "Chị dâu tì
m xúc, tiến gần
bà ta đích thân hai tay dâng lê
rồi lăn xuống, tôi nắm tay con
gặp bố không ạ?" Giọng con trai non nớ
n nớt ngây thơ của th
ẹ chồng đứng cạnh lên mặt mày lạn
g cần ở lại nhà họ Vinh chúng tôi làm gì đâu, Vinh Y
i tuần sau hy vọng cô đã dọn sạch hành lý, nếu cô
ta bước đôi giày cao gót đen mảnh mai rời khỏi đó, y n
, nói với thằng bé: "Bố đã đi tới một nơi
ên phát triển chậm hơn những người đồng trang l
ông để bệnh tình xấu đi, nếu rời khỏi bệnh viện trực th
g thể rời
tư của Vinh thị, thuốc đặc trị mà Chiêu Chiêu cần cũng chỉ có v
ững thứ này đều bị Lâm
bổ nhiệm trong Tập đoàn Vinh thị đều rơi và
đó của mẹ chồng, tôi bất chợt
con mình đi ạ?" Mẹ chồng đi
, cho dù là tôi cũng có thể nhẹ nhàng bế nó dậy, ôm l
vậy, không thể để xảy
o mà có chuyện đó được, bà
hở bảo vệ, tôi phải bảo
chèn ép tôi, tôi bắt b
kế Lâm Phú Tuyết, hiện là ngư
o chị Liên ở lại phòng bệnh chăm nom
chiếc váy hai dây màu trắng, bên ngoài tôi khoác một chiếc áo len, tôi
ước tới nay đều chỉ có người của n
i trước, tiếp đ
à Vinh Yến ở đây, ba năm nay tôi liên tục đưa con đ
âm Phú Tuyết vẫn không
t đang chọn người để
rồi đứng trước cử
ôi đã đặc biệt
Yến đã về, lúc n
họ Vinh, Lâm Phú Tuyết đã trở thành nữ chủ
u tiên, điều đó cũng có nghĩa cánh cửa của
âm Phú Tuyết
, tôi không th
i điều chỉnh lại biểu cảm r